(oneshort _ Junseob) Ngốc à, anh yêu em
…
Yong JunHyung! Tại sao lại làm như thế? Tại sao lại chụp những tấm hình đó? Tôi mất danh dự, lòng tự trọng và cả trái tim, anh vui rồi chứ? .Khi tôi nhận ra đã mù quáng yêu em đến mức nào, thì tôi nhẫn tâm làm em bị tổn thương mất rồi! Vì tôi, mà em biến mất. Tôi điên cuồng, khát khao tìm lại bóng hình thân thương quen thuộc trong cơn men rượu. YoSeob ah~ hãy tha lỗi cho tôi. Tim...đau lắm, khi cảm giác mất em! Tôi xin em, hãy quay trở về bên tôi…
Đoạn tuyệt khúc tình ca trường tồn vĩnh cửu ấy, anh nhận ra, tình yêu vốn chỉ là một canh bạc lúc nhất thời mê loạn, đánh cược một ván, sau mới biết mình đã thua đến không thể ngóc đầu dậy....Đây là câu chuyện nói về góc khuất phía sau ánh hào quang của những con người trẻ tuổi.Chàng nhạc sĩ xuất sắc nhất Hàn Quốc đứng trên đỉnh cao của danh vọng, trong một đêm lại dính vào vụ bê bối trầm trọng đem danh tiếng bản thân vùi dập tới đáy vực.Chàng luật sư vàng của giới luật pháp Hàn Quốc, kiêu ngạo mà lãnh đạm, hoàn hảo nhưng đầy gai góc. Một người con trai đối với cuộc đời chỉ nhìn bằng nửa con mắt ấy, cư nhiên lại đắm chìm trong thanh âm tình yêu mà chàng nhạc sĩ vô tình mang đến cách đây hơn bảy năm.Đây là một câu truyện tình trầm luân không hồi kết nhuốm màu thời gian.…
Thực nhưng lại là ảo... Những tưởng rằng ảo hóa ra lại là thật…
Vào intro là biết ngay thuii hehe…
Anh Ä'ã từng noÌi:- Nếu khÃ'ng giữ gìn moÌn Ä'á»" chÆ¡i của miÌ€nh thiÌ€ sẽ biÌ£ người ta cươÌp mất.Khi anh bảo:-Anh thiÌch emEm vẫn thấy lời noÌi của anh râÌt xa xỉ.Anh noÌng tiÌnh vaÌ€ râÌt cá»™c cằn, tiÌnh caÌch chẳng khaÌc naÌ€o mÃ'Ì£t Ä'ứa trẻ.Giáºn há»n vaÌ€ Ä'Ã'i khi há» hững Ä'ến vÃ' tiÌ€nh. Anh phiền phức thÃªÌ Ä'ó, nhưng cảm xuÌc con tim em vÃ' tình hươÌng vá» anh rÃ'Ì€i.…
Tử đinh hương..."cảm xúc đầu tiên trong tình yêu"...Với em nó cũng từng có ý nghĩa như thế...Nhưng đến khi anh trao cho em cành lilac tím u buồn rồi nắm tay cô ấy bước đi...Lúc đó em biết...tử đinh hương của lòng em đã xa em mãi mãi...…
Khi tình yêu chỉ có thể trở thành thương tổn thì buông tay là hơn...…
Sợ rằng năm tháng trôi qua, sẽ quên mất những vu vơ từng có, nên giữ lại ở đây.…