Yuuji chỉ đơn giản muốn làm một phép thử. Vì Gojo-sensei vẫn luôn trông như thể chẳng lưu luyến bất cứ điều gì, hay bất kì một ai, như cái điều Fushiguro từng chỉ ra với cậu. Đã là con người, tất có dục vọng. Ieiri nghiêng người, nhẹ nhàng thả lọ thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt như món quà lưu niệm nhỏ xinh vào lòng bàn tay cậu. Yuuji nhìn chằm chằm lọ thủy tinh nằm gọn trong tay mình. Đồng tử màu hổ phách giãn ra, còn tim thì đập mạnh. "Thử hay không là quyền của nhóc."…
truyện được viết tách biệt với cốt truyện chính, không theo mạch truyện cũ, xây dựng tính cách hay bối cảnh đều do tác giả nghiệp dư này viết, cậu nào không thích việc thay đổi thì có thể dừng ở đây, mình để lại lời nhắn này để cậu có thể không tốn thời gian với mẫu truyện xàm của mình, cảm ơn 🥰…
Sợi tơ hồng định mệnh, hay còn được gọi là sợi chỉ đỏ nhân duyên, là một tín ngưỡng Đông Á bắt nguồn từ thần thoại Trung Hoa. Khái niệm này thường được cho là một sợi dây màu đỏ được quấn quanh ngón tay của những người được định mệnh kết nối với nhau và sẽ gặp nhau trong một hoàn cảnh nhất định vì họ là "tình yêu đích thực của nhau". ở văn hoá Nhật Bản nó được buộc từ ngón cái của người con trai vào ngón út của người con gái. Hai người được sợi tơ hồng kết nối với nhau là người yêu được định sẵn của nhau, bất chấp không gian, thời gian hay hoàn cảnh. Sợi tơ phép màu này có thể bị kéo ra hay rối lại, nhưng sẽ không bao giờ bị đứt. Giai thoại này tương tự với khái niệm tri kỉ hay bạn đời định mệnh ở phương Tây. Em và anh...liệu ta có thể...…
Người đời nghĩ rằng trại chủ Bạch Đà Sơn một đời phong lưu phóng đãng.Người đời nói rằng trại chủ Bạch Đà Sơn thiếp thất thành đàn.Người đời đồn đại rằng trại chủ Bạch Đà Sơn tài ba xuất chúng, lấy sức một người chống đỡ ngàn quân.Người đời lưu truyền rằng trại chủ Bạch Đà Sơn y thuật cao minh, cứu giúp vạn dân..Nào ai biết được nàng không có linh hồn, chỉ là một cái xác rỗng tỉnh tỉnh mê mê.Nào ai hiểu được kẻ theo bên nàng, ai chân tâm? Ai giả ý?Nào ai thấu được nàng chỉ muốn là một con người bình thường nhất.Nàng, tay nhuộm m.á.u tanh.Nàng, là trại chủ Bạch Đà Sơn.Nàng, là Đặng Uyên Thiền.."Tiểu Thiền, chăm sóc muội hơn mười năm qua, ta đã chăm đến quen rồi. Dấn thân vào địa ngục vô gian, ta vẫn muốn chăm sóc cho muội.""Tiểu Thiền, ta nguyện trở thành sủng vật cho nàng, chỉ cần nàng tin tưởng ta, ta sẽ bồi nàng đến tận hoàng tuyền.""Tiểu Thiền, muội là thần minh của ta, là tín ngưỡng của ta. Từ ngày chứng kiến cuộc tàn sát Linh Hoà trấn, ta đã là của muội. Dẫn ta theo đến cầu Nại Hà, có được không?""Đặng Uyên Thiền, ta hận ngươi! Dù có chết ta cũng không muốn chết bên cạnh ngươi!!!.Link: https://www.facebook.com/media/set/?vanity=chuyendamdao&set=a.864481617624569…
Thể loại: Tiểu thuyết kinh dịHơi thở tử vong phả ra từ cuốn sách kinh dị này...Phả ra từ những hầm ngầm, nơi mà các nạn nhân đã bị chặt thành những mảnh nhỏ để có thể trôi qua tấm lưới chắn cống xối.Phả ra từ những bức ảnh chụp một cô gái đang phân hủy ra thành từng mảnh: da đã đổi màu, ứa nước vàng, rữa nát ruồi bỏ lúc nhúc...Phả ra từ người đàn ông tỉnh dậy với máu me đầy trên khuôn mặt mà chẳng hay biết....Hơi thở tử vong, lạnh toát khiến người ta sởn gai ốc phát ra từ những miêu tả tỉ mỉ, cụ thể những cảnh chết khác nhau của con người...Dù thế, bằng cách dõi theo những góc khuất trong tâm lý thủ phạm, bằng cách khai thác những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống, bằng cách gia giảm tương đương giữa phạm tội và luận tội, ZOO đã kín đáo thả theo sau luồng hơi lạnh ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn.Bởi vậy cuốn sách này, tuy lạnh giá...Nhưng rất ít lạnh lùng.…
Một thanh niên sống chật vật với trách nhiệm của mình đã bị giết bởi 1 kẻ lạ mặt trong lúc đi dạo và sống lại trong một cơ thể khác . Liệu đó có phải 1 sự giải thoát không ? hay chỉ đơn giản là kéo dài nỗi đâu ?…
"Dù tôi không chết, chúng ta vẫn mãi mãi không thể đến bên nhau""Tôi ghét nhất dáng vẻ kiên cường của em, tôi ghét nó ngay từ lần đầu tiên gặp em, tại sao không khóc? Tại sao không bao giờ khóc trước mặt tôi?"…
"Chỉ là một bức thư vô danh! Nhưng nó chất chứa bao nhiêu tâm sự tôi muốn nói với anh..."Tên truyện được lấy cảm hứng từ MV "Gửi Cho Anh" của Khởi My.(Truyện được viết khi mình ngồi trong phòng thi. Sau khi hoàn thành bài thi do phải chờ hết giờ để nộp bài, mình chán quá mà lúc ấy nhìn ra ruộng lúa bên ngoài tự dưng cảm xúc dạt dào nên lấy tờ giấy nháp viết luôn hihi ^^)…