[OngNiel] [TUYỂN TẬP TRÀ KHỔ QUA]
Tuyển tập đoản văn NGƯỢC của couple OngNiel. Mỗi phần sẽ là một câu chuyện khác nhau.…
Tuyển tập đoản văn NGƯỢC của couple OngNiel. Mỗi phần sẽ là một câu chuyện khác nhau.…
le coucher du soleil persiste encore dans le coin des yeux des gens.…
Viết 1 cái kết SETớ đinh viết 1 fic thôi nhưng có lẽ sẽ thêm vài fic nữa. Đều là tái ngộ cả thôi nhưng có lẽ hãy chuẩn bị khăn tay vì tớ đinh SE cả…
Ăn tất niên hay ăn em ?…
cô ấy cầu xin tha thiết bọn họ...nhưng họ nào có nghe.Thứ họ tin bây h chỉ có ả ta mà thôi.Cô tuyệt vọng rôig,chỉ muốn chết đi thôi.Nhưng đời đâu cho phép...vì cô là nữ chính mà:).THỀ KO CÓ NGƯỢC ĐÂU[chỉ một chút thôi:)]…
Vì anh còn yêu em, yêu rất nhiềuP/s : Truyện này tui lấy ý tưởng từ bộ đôi Quỳnh Anh và Quốc Anh trong Bộ tứ báo thủ nha mọi người…
Tôi gặp anh sau khi chấm dứt mối tình đầu - Han Jisung Hãy để anh chứa lành vết thương lòng này của em - Lee Minho…
Cô ấy nói: "Vương Sở Khâm, em sẽ không bao giờ từ bỏ anh, em mãi mãi tin tưởng anh. Vì vậy, anh cũng hãy tin vào chính mình, tin vào chúng ta."Tôn Dĩnh Sa chính là mặt trời trong cuộc đời tôi. Mặt trời mang đến sức sống, ánh sáng của nó là hy vọng.Tôi thật sự biết ơn vì mình đã chọn bóng bàn, hoặc có thể nói bóng bàn cũng đã chọn tôi. Chính bóng bàn đã giúp tôi trở nên tốt hơn, và cũng chính nhờ nó tôi đã gặp được Tôn Dĩnh Sa.Hai thứ tình yêu tôi luôn tìm kiếm trong suốt cuộc đời này, tôi đều đã có được.Tình yêu dành cho bóng bàn, và tình yêu mãnh liệt dành cho Tôn Dĩnh Sa.…
Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa gặp nhau gặp nhau lần đầu khi họ 13 tuổi.Khi Vương Sở Khâm nhìn "quả dưa" thấp bé trước mặt, thoạt nhìn cậu ta tưởng đó là một bé trai, nhưng kết quả anh lại được bảo gọi đứa nhóc tomboy này là "mei mei".Cô bé khác xa những bé gái mà cậu ta từng gặp. Những cô bé khác đều đều có bím tóc, mặc váy hoa sặc sỡ, còn cô ấy thì sao? Cắt tóc gần giống cậu ta, thậm chí cách ăn mặc cũng giống.Lần gặp mặt đầu tiên, Vương Sở Khâm 13 tuổi không phục, từ chối gọi Tôn Dĩnh Sa là em gái. Cậu ta nghĩ gọi là em trai thì hợp lý hơn. Kết quả là ăn ngay một cú tát từ ba mình, cuối cùng cũng phải khuất phục.Từ đó trở đi, Vương Sở Khâm trở thành anh trai của Tôn Dĩnh Sa.…
Cô vứt điếu thuốc trở lại trong xe: "Anh hút xong chưa, còn phải đi gặp bố mẹ em !"Vương Sở Khâm ngớ ra.Tôn Dĩnh Sa cười, không nói gì, chỉ đưa tay về phía anh.Vương Sở Khâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn, làn da trắng sáng như gốm sứ được tuyết bao bọc. Anh cũng cười, giơ tay ôm cô vào lòng.Tôn Dĩnh Sa nắm tay Vương Sở Khâm bước vào nhà.Cô đã hiểu.Gặp bố mẹ không phải là một sự gò bó, mà là một sự khẳng định và kiên trì.Khẳng định rằng em yêu anh, kiên trì rằng em muốn anh, và xác nhận rằng ngoài anh ra, em không muốn ai khác.Vậy thì có gì phải sợ chứ?Tôn Dĩnh Sa đã xác định Vương Sở Khâm từ lâu.Ngay từ năm 22 tuổi.Và bây giờ, không có thời gian nào tuyệt vời hơn thế.Dẫn anh về nhà, giới thiệu anh với gia đình mình.Cùng anh đón Tết, cùng anh giữ năm mới.Ánh đèn sáng rực suốt đêm, gia đình đoàn tụ, những người yêu nhau sẽ có rất nhiều ngày mai bên nhau.…
Cô nàng tinh nghịch, lém lỉnh. Với nụ cười tỏa nắng cùng mùi hương khuyến rũ khiến biết bao chàng trai đổ gục. Em như con cừu non chạy long nhong giữa bầy sói xám, để rồi bị thịt không còn một mẩu xương[ Hành văn không được hay và là lần đầu viết h ]…
Yêu hay không yêu, tất cả rồi cũng sẽ ổn thôi.Choi Wooje yêu Park Dohyeon, nhưng có vẻ người Park Dohyeon thích lại không phải là Choi Wooje.…
Hắn cậy hắn có quyền, nên đường Tôn Dĩnh Sa đi dù có trải đầy gai cũng sẽ hóa hoa hồng*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
Xin lỗi em, đừng hy vọng nữa - MinhoEm còn tin anh được không ? - Jisung…
#Chia tay rồi vẫn phải làm đồng đội thì làm sao?#Tất nhiên là giấu đi rồi!"Để tôi chỉnh lại một chút, chúng tôi không phải là người yêu cũ, chúng tôi là vợ chồng chính thức.""Cả thế giới đều nghĩ chúng tôi chia tay rồi, nhưng thật ra chúng tôi đã đăng ký kết hôn."…
"Tôn Dĩnh Sa, rõ ràng em là mặt trời nhỏ, tại sao đôi mắt luôn ngấn lệ vì cậu ta?""Bởi vì anh ấy không hiểu ạ"Cô yêu hắn, nhưng cô chưa từng một lần nói ra.Cô yêu hắn, nhưng cô luôn giữ nó trong lòng như một bí mật.Cô yêu hắn, nhưng cô thà chọn câm lặng, còn hơn là phải thốt lên những lời khiến mình trở nên thảm hại.*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
.:: Ma Tôn cũng muốn biết ::.Tác giả: Thanh Sắc Vũ DựcThể loại: kim bài đề cử, cổ trang, sảng văn, tiên hiệp tu chân, chủ công, cường cường, niên thượng, thanh thuỷ vănSpoil: Bá khí đi tắt đón đầu trực nam Ma tôn công x không giải ý ai liều mạng si tình thầm mến thụKhông uổng tích phân 4 tỷ trên Tấn Giang Trans by Danhuang wattpad luungocbichlinhTình trạng truyện: Hoàn toàn văn - 80 chương + 2 phiên ngoạiTình trạng edit: Bắt đầu 29/02/2020 - Đã hoàn thànhNhân vật: Văn Nhân Ách x Ân Hàn Giang…
"Anh hôn em đi." Trong khoảng không gian nhỏ bé do Vương Sở Khâm bao bọc, Tôn Dĩnh Sa ngước lên. Khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ những bông tuyết của thế giới đều ùa về phía cô. Cô khẽ nhắm mắt, nhón chân, đặt môi mình lên môi anh.Làn môi lạnh giá, cảm giác mềm mại, tim đập hỗn loạn, hơi thở dồn dập. Cô hơi nghiêng về phía sau để lấy chút không khí. Nhưng ngay lập tức, đôi môi anh lại áp tới, cuốn cô vào một nụ hôn càng mãnh liệt hơn.…
Bà Tôn nhìn cô thật lâu, như thể muốn đọc thấu từng góc khuất trong tâm hồn con gái mình. Ánh mắt bà dao động, giữa đau đớn và một tia hy vọng mong manh. Ngón tay bà siết chặt lấy mép khăn, như thể chỉ cần con gái gật đầu, bà sẽ ngay lập tức nắm lấy sợi dây cứu rỗi ấy."Nếu... nếu thằng bé cũng yêu con thì sao?" Giọng bà run rẩy, gần như cầu xin.Lần này, Tôn Dĩnh Sa không thể kiềm chế nữa.Cô bật cười.Một tràng cười bật ra khỏi cổ họng khô khốc, vỡ vụn như thủy tinh nát dưới chân. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nó biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô đưa tay lên che mắt, nhưng chẳng thể ngăn được dòng nước mắt trào ra, nóng hổi, đau đến tận tâm can."Nếu anh ấy yêu con..."Giọng cô nhẹ bẫng, mong manh như sương khói.Tôn Dĩnh Sa thả tay xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Lồng ngực cô phập phồng, hơi thở gấp gáp như một con chim nhỏ bị mắc kẹt, vùng vẫy giữa lưỡi dao sắc bén của thực tại."Con đã không bệnh nặng đến thế này."*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…