Tan trong gió
Đôi mắt chàng nhìn tôi sâu thẳm, và tôi chợt thấy tất cả nhẹ bẫng, như thể tôi đã tan biến vào cơn gió lộng trên đỉnh đồi đó.....…
Đôi mắt chàng nhìn tôi sâu thẳm, và tôi chợt thấy tất cả nhẹ bẫng, như thể tôi đã tan biến vào cơn gió lộng trên đỉnh đồi đó.....…
Bé cưng là tác phẩm tâm huyết nhất của tôi từ trước đến nay, cũng là bé nhóc đầu tiên bị Wattpad nuốt mất. Thay vì chờ Wattpad nhả ra, tôi chỉ có thể viết tiếp với niềm hi vọng tràn trề rằng bé nhóc sẽ không tan thành tro bụi lần nữa. Nuốt con nhà người ta chắc chắn không phải dụng ý tốt đẹp đâu. Bé nhóc hiện chưa rõ thể loại ngoại trừ học đường, và bé không nhận gạch đá dưới mọi hình thức, nếu ném thì hãy ném tác giả, đừng bạo lực với trẻ em.Và, bé cưng không hoàn toàn là tự truyện. Không hoàn toàn là tự truyện nhé, thật đấy."Hãy làm điều điên rồ để những kẻ ngốc có thể bàn tán.""Tu me manques."…
Annie là 1 goodgirl,học giỏi, ngoan hiền Justin là 1 playboy,badboy,đại ca trong trường, hắn được gọi là ÁC QUỶ…
Tôi và cậu từng lạc nhau một đoạn-ngắn thôi, nhưng đủ để tưởng rằng chẳng bao giờ gặp lại.Vậy mà đến cuối cùng, sau bao vòng quẩn quanh, chúng tôi lại đứng trước nhau như thể chưa từng bỏ lỡ gì cả.Có những người, dù đời cố đẩy ra xa, vẫn tìm đường quay về đúng lúc.…
Truyện lấy bối cảnh tại Bắc Ninh, nơi mình sinh ra và lớn lên. Cụ thể hơn là THCS Yên Phong - ngôi trường cấp 2 trọng điểm của huyện Yên Phong thuộc địa bàn tỉnh Bắc Ninh. ***" Tôi thích cậu."" Đối với tôi, trong tình yêu, không là duy nhất thì đừng là gì cả. Cậu hiểu chứ?"" Tôi hiểu. Đối với tôi, cậu là một, là riêng, là duy nhất. Vị trí của cậu trong tôi, chính là độc tôn." ***" Điểm yếu của tôi trước giờ chỉ có một, là Quế Anh. Nhưng từ khi gặp cậu, thì nó đã được nhân đôi."…
Ai nói trời ngày hạ không thể ngắm sao? Ai cho rằng hạ đến chỉ mang cái nắng oi ả? Họ sao mà biết mùa hạ ấy, đã đưa em đến với anh. Tác giả: cqzWattpad: chauanh21021808…
"Lúc ấy,tớ chỉ muốn thời gian ngừng lại,Nguyễn Đăng Khoa sao ông có thể dễ thương như vậy,"Cậu đọc một cách lưu loát,rõ từng câu từng chữ."Mày viết đây hả?"Cậu hỏi "Không,không có viết đâu,t-""Rõ ràng đây là chữ của mày,sao cứ phải chối?"Cái con người này!Đúng là chẳng giữ mặt mũi cho mình mà!!!"Nguyệt Ánh,mày đừng có gọi tôi như vậy nữa"Lúc nghe xong câu ấy,tim cô như chệch nhịp."Có ai đi nói bạn trai mình là dễ thương đâu!?""Hửm?!"Hương bạc hà chợt thoáng qua chóp mũi,thì ra cậu từ nãy đến giờ mặt nặng mày nhẹ với cô là vì hai chữ này sao?Thật là dễ thuơ-Ah không là chín chắn trưởng thành mới đúng"Không phải vậy,với Nguyệt Ánh tao ấy Nguyễn Đăng Khoa là ngầu nhất trên đời,hơn cả mấy anh bên Hàn luôn!""Thật không.".Không thích kẹo ngọt lại muốn cô phải dung chiêu này."Nguyễn Đăng Khoa anh không tin em à???"Có chút ấm ức rồi đó,hmm.Nghe cô đổi cách xưng hô,khoé môi Đăng Khoa có chút cong lên,liền thích ứng ngay(khoái rồi chứ gì??)Cậu thấy vậy,liền nắm chặt lấy tay cô ôm từ phía sau,thì thầm"Anh tin em""Vâng,anh tin tôi quá?!"><"Ơ, anh yêu em mà,con chó của anh"có chút giật mình vì môi của anh ta chạm tới cổ cô ấy rồi."Thằng... điên này!"…
Truyện học đường,tuổi Teen…
©autheniclotus…
Em đẹp hệt như một bông sen trắng, thuần khiết và thanh tao, "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Nhưng tôi lại là bùn, một thứ có thể vấy bẩn em…
"Ngày nảy ngày nay, một tên cáo nọ rất thích gọi món Cacao đá xay. Hắn thích tới nỗi nhất định phải mang tất cả loại Cacao về làm của riêng"Tất cả nhân vật, địa điểm trong truyện đều là hư cấu.…
Đọc đi rồi biết…
Nhà tâm lý học Robert Epstein đã chứng minh rằng: Sau 8 giây nhìn vào mắt nhau và cười thiện chí, mức độ tình yêu giữa hai đối tượng thí nghiệm tăng trung bình 7%, mức độ thích tăng 11% và độ thân mật tăng 45%. Thế nhưng, Trịnh Viết Quyền mỗi lần nhìn thấy Nguyễn Trần Uyển Nhi thì sẽ gằn giọng đe dọa: - Mày thích ăn đấm không?Uyển Nhi xinh đẹp, học giỏi, lại thân thiện quảng giao nhưng cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt trước Viết Quyền bặm trợn, du côn. Nhưng chịu ấm ức không có nghĩa sẽ không tìm cách phản kháng. Uyển Nhi quyết tâm "thuần hóa" con lửng mật Viết Quyền cho bằng được...Từ ánh mắt tình cờ giao nhau trên hành lang ồn ã tiếng nói cười hôm ấy, đã thầm lặng mở ra cả câu chuyện dài phía sau. Ở những tháng ngày đó, ánh mắt lúc chạm nhau không còn là trùng hợp.…
-Làn gió lướt qua, lay động mái tóc bống bềnh của Ngọc Anh, chợt nhịp tim của Đăng hẫng đi một nhịp. Ngọc Anh nghiêng đầu cười khẽ, đôi mắt nâu hạt dẻ nhưng lại trong veo đến lạ kết hợp với ngũ quan hoàn hảo và đôi môi anh đào làm người ta phải liên tưởng đến chú thiên nga trắng thuần khiết mà nhẹ nhàng. Ngọc Anh nhìn sâu vào mắt Nhật Đăng như thấy cả biển tình. Ánh nhìn trong trẻo, tình bể bình của cô đã thành công làm tai nó đỏ lên và hơn cả là trái tim chàng trai tuổi nổi loạn đang đập liên hồi. Chà giờ thì nó hiểu sao mình lại thích cái con hâm giở này rồi. Nó phải tự thừa nhận rắng chính đôi mắt hạnh ấy với nụ cười tỏa nắng của Ngọc Anh đã làm Đăng say nhỏ mất rồi. Nguyễn Hoàng Nhật Đăng tựa như hồ nước lúc thì gợn từng đợt sóng vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng vỗ về bờ hồ, lúc thì yên ắng dưới nắng vàng làm rung rinh mọi cô nàng. Còn Vũ Trúc Ngọc Anh lại chính là thiên nga trắng bơi giữa mặt hồ, khuấy động mặt hồ tĩnh lặng nơi tim Đăng, làm cậu không tài nào đoán được suy nghĩ của cô. Có lẽ do chính bánh răng vận mệnh bắt đầu chạy, từng phút từng giây sợi chỉ đỏ rút ngắn để kéo hai người lại gần với nhau hơn. Những ngại ngùng, lo sợ tuổi mới lớn, hai người quyết định giấu gọn đi những tâm tư của mình bằng vỏ bọc hoàn hảo là "bạn thân".…
Câu chuyện kể về những năm tháng thanh xuân đáng quý của các cô cậu học sinh cấp 3 mới lớn.Những thứ cảm xúc ngây thơ,hồn nhiên của tuổi học trò chỉ xuất hiện duy nhất một lần trong đời người sẽ được kể dưới góc nhìn của cô bạn nhí nhảnh,đáng yêu mang tên Hoàng Lê Ngọc Trang.--------------Vì đây là chuyện đầu tay tớ viết nên có những chỗ tớ bị nhầm từ "tớ" sang "tôi" mong các cậu thông cảm,khi phát hiện ra tớ cũng sẽ sửa lại nhanh nhất có thể ạ ,nếu có những sai sót khác mong mng góp ý nhẹ nhàng với tớ,tớ sẽ sớm sửa lại.Chúc các cậu có những giây phút đọc truyện vui vẻ:3…
Tôi vừa đứng chỗ cột đèn vừa nghe máy Khôi:"Mình đang ở ngay cột đèn giao thông nè!" Tôi nói xong thì vẫy tay chào Khôi đang đứng đối diện tôi bên kia đường."Khoan đã, Linh đừng qua. Mình... mình không muốn chúng ta tiếp tục mập mờ nữa. Một là chúng ta cùng nhau hai là đợi khi đèn đỏ xuất hiện chúng ta dừng lại." Khôi đứng bên cột đèn đỏ đối diện lên tiếng.Lúc nghe Khôi nói tôi đã nhìn lên cột đèn đếm ngược đang chuyển đến số 4 trong trạng thái màu xanh. Tôi bất động suy nghĩ có nên chạy qua không. Tôi lùi lại một bước trong vẻ nhút nhát lo sợ. Tôi sợ rằng nếu như tôi bước về phía cậu ấy thì liệu tôi sẽ có thể bị bỏ rơi và như một cơn gió lướt qua nhẹ nhàng rồi sẽ bị lãng quên như bao cô gái khác trong cuộc đời của cậu ấy chăng ? Giữa con tim và lí trí tôi nghĩ lí trí của tôi không thể thắng được con tim. Vì đó chính là con người của tôi chứ không phải ai khác. Tôi biết rằng cái điều đó sẽ làm tôi tương lai sẽ rất đau khổ, nhưng mà tôi cảm thấy thà khổ tâm như vậy còn hơn là buông bỏ một ai đó hay là một thứ gì đó.[Các nhân vật, sự kiện tình tiết trong truyện đều là hư cấu và không có hành vi xúi giục hay khuyến khích làm theo nào mong độc giả cân nhắc có cái nhìn tích cực khi đọc truyện]---------------------Truyện được đăng đồng thời trên 2 app: Mangatoon và Wattpad…
Ngón tay thon dài của Đặng Nhật Minh vuốt ve những lọn tóc của tôi khiến tôi trở nên bối rối, tôi cố gắng né tránh đi động tác mập mờ này của nó một cách lịch sựNhg vờ như không hiểu tại sao tôi làm thế. Nó lại càng xích lại gần tôi hơn. Mùi hương thảo mộc thanh mát của nó nhẹ nhàng tràn ngập xung quanh đầu mũi tôiÔi tôi sẽ thích nó mất !Cái bản tính thèm muốn đc tình yêu thương, quan tâm khiến tôi cảnh giác cao độ với chính bản thân và nhgx người tôi yêu. Tôi sợ bị tổn thương, sợ bản thân do quá cô đơn nên rung động, sợ trái tim đã nát bị dẫm đạp thêm lần nữa, tôi biết ko phải ai cũng vậy nhưng tôi lại thuộc hội người hèn Nhgx suy nghĩ liên tục trào ra, mắt tôi ko kìm đc mà cay cay : ''Mày đừng làm thế nữa đc ko? '' vừa nói tôi vừa ép bản thân phân tán sự chú ý lên bài reading TA ''... '' Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Nhật Minh lại phát hiện ra sự thật ngu ngốc là tôi đg cố gắng cắm đầu vào bộ đề Ta, giả vờ giả vịt để kìm chế những giọt nước mắt ko lăn dài trên má ' 'Sao khóc? '' Nhật Minh bối rồi , nghiêng đầu cầm tờ tiền 500k lau đi giọt nước mắt mà tôi ko thể kiểm soát đc '' Do mày '' tôi nói cộc lốc Nhật Minh có vẻ sốc khi nghe câu nói đó từ tôi Anh nở một nụ cười rạng rỡ quen thuộc rồi vươn tay nhẹ nhàng đưa cho tôi một cốc Trà Đào Cam Sả đá lạnh bằng đôi bàn tay ấm áp của mìnhGiọng nói trầm ấm pha chút lười biếng của anh vang lên'' Vậy tha lỗi cho tớ nhá Nicotine Huyền '' Từ khoảng khắc đó trái tim tôi đã ko kìm đc mà đập loạn nhịp…
Đây Là các truyện đặc sắc ta giới thiệu cho các nàng nhé . ^3^ Tìm truyện như này cho tiện ^^…
"Em không thể hiểu được, anh rõ ràng có phải gu của em đâu? Thế sao em lại yêu anh nhỉ?"Ánh Dương rảnh rỗi sinh nông nổi, tự nhiên lại đi đặt một câu hỏi hết sức dở hơi cho anh.Bảo liền gấp quyển sách đang đọc lại, nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt thể hiện rõ sự cưng chiều. Anh nở một nụ cười tỏa nắng, nhẹ nhàng đáp lại:"Định mệnh đấy."Tim nó lại không kìm được mà đập loạn nhịp, đây là người thường hay là thiên sứ vậy?Des bìa: me…