My Love [Yoonmin]
Tại sao không đến được với nhau?…
Tại sao không đến được với nhau?…
anh là một linh hồn của viên đá, sống vĩnh cửu mà nhớ về em. -dưa-…
"Nếu biết trước ngày đó sẽ chia tay, em đã chạy thật nhanh để rời xa nơi ấy chứ không phải chờ anh đến để nói câu giã từ."…
"Anh có lỗi với em rất nhiều vì vậy hãy để anh dùng phần đời còn lại bù đắp và dung túng em"…
Mười năm nữa, chắc em sẽ có người mình thương, lúc đấy anh nên cảm thấy thế nào đây…
anh vẽ đẹp như thế, sao không thử vẽ nên chuyện tình đôi ta…
"Giáng sinh của anh là em." Author: @Pallasknjas…
"thế mình không để quên gì nữa thật saothế là hết rồi sao?xem lại kĩ xem nàoxem lại trước khi chào..."…
Ngày tàn và em lại đến.P/s: Gần như truyện chỉ toàn là thoại...…
Fic không dành cho những bạn kì thị Boy LoveAnti BTS…
bắt đầu từ số không, một cậu bé quê mùa như park jimin liệu có nắm thóp được jeon jungkook trong tay hay không? hay đơn giản cả hai chỉ là đoạn thẳng cắt nhau, rồi đơn thuần đi tiếp như chưa có chuyện gì."Thà làm đoạn thẳng song song, đừng cắt nhau, đừng gặp nhau thì chúng ta đã chẳng đau khổ như vậy."(ngược, ngọt, he)…
EditTác giả: SunSoneThể loại: Học đường, teen, hài hước, siêu bá đạoCouple: Lộn xộn ^^EunYeon,RamMin,RiEun,So...…
Đa số viết SM , H . Đôi khi cũng có gif . Mong mn ủng hộ…
"Cô biết đấy, mục đích đi gym của tôi là để trông hấp dẫn khi khoả thân." Jack Harte nháy mắt nhìn tôi, khoé miệng mèo nhướn lên đầy cười cợt. *truyện có chứa ngôn ngữ/miêu tả/chuyện đùa về tình dục và các vấn đề nhạy cảm khác, dễ gây xúc phạm. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc..©01/05/2020 - All rights Reserved Cover từ @Ivy_StellarVIDEO BOOK TRAILER tại Prologue.…
Project mừng sinh nhật Taehyungie (D10) ❤️By : Dori LiriP/s : Vui lòng không Re-up hay mang đi bất cứ đâu khi chưa có sự đồng ý của tác giả!Cảm ơn!…
"Sao anh lại bối rối vậy, Yoongi?".Taehyung dịu dàng hỏi. Trái tim tôi bị siết chặt khi đối diện với ánh nhìn ấy, một cảm giác mà tôi cứ ngỡ tôi đã quá biết nó là gì. Tội lỗi. Và rồi tiếng nói trầm dày đó ngập ngừng:"E-em đang ở ngay đây mà"."Anh biết, Taehyung, anh biết mà". Tôi lặp lại, có vẻ đang tự thuyết phục chính mình hơn là thuyết phục Taehyung."Nhưng... còn những người khác? Bạn bè chúng ta? Anh trai em? Lỡ đâu em thậm chí còn không phải là thật?".Đôi mắt em mở lớn trước những câu nghi vấn dồn dập, và tôi thấy sự tội lỗi một lần nữa đang bủa vây và nuốt trọn mình khi đối diện với ánh nhìn ấy."Có thể em chẳng phải là thật".Taehyung thì thầm, ngồi sát lại và cụng trán vào trán tôi, không cho tôi cái quyền né tránh khỏi ánh mắt em."Nhưng mà, em vẫn đang sống. Em còn sống. Chỉ là không thức thôi, nhưng em sẽ tỉnh dậy sớm mà, em hứa đấy".Hoặc, Taehyung chính là bóng ma của những hồi ức tốt đẹp mà Yoongi không muốn vụt mất.Author: @httptaegijoon / @Wynteear on AO3Original fic: https://archiveofourown.org/works/15898401 & https://www.wattpad.com/story/144416153-taegi-oneshotsTruyện dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác!…
Giữa mùa đông Seoul lạnh buốt, Jin Hee là một ngọn nến nhỏ lặng lẽ cháy trong góc quán cà phê trên phố Yeonhwa. Mỗi tuần hai lần, Jong In bước vào, mang theo hơi thở của gió trời và những trang sách nặng trĩu thời gian. Anh ngồi đó, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, như một hòn đá cuội bị thời gian mài mòn, dửng dưng với những gì xung quanh.Jin Hee chưa từng dám chạm vào khoảng trời ấy, cho đến một ngày cô đặt trước mặt anh một chiếc khăn len, sợi len vướng đầy những đêm đông thao thức. Cô không mong đợi điều gì, chỉ hy vọng hơi ấm của mình có thể len lỏi vào khoảng không tĩnh lặng nơi anh.Nhưng rồi, Jong In ngước lên, ánh mắt anh không chỉ phản chiếu ánh đèn vàng nhạt của quán mà còn có cả hình bóng cô. Hóa ra, từ lâu anh đã lặng lẽ đợi điều gì đó-một sự chạm nhẹ đủ để lay động bề mặt đóng băng của mình.Họ bắt đầu trò chuyện, những câu từ như những hạt mưa rơi trên mặt hồ tĩnh lặng, khẽ khuấy động mặt nước. Một ngày, Jong In đưa Jin Hee đến một căn nhà gỗ nhỏ, nơi anh trốn chạy khỏi những ồn ào của thế giới. "Ở đây không có gì đặc biệt," anh nói, "chỉ là một nơi tôi muốn chia sẻ với em."Jin Hee đứng giữa căn phòng trống, nơi chỉ có gió lùa qua ô cửa sổ và mùi gỗ cũ vương vấn. Cô hiểu, không phải chiếc khăn, không phải những tách cà phê, mà chính cô đã trở thành hơi ấm duy nhất mà Jong In muốn giữ lại. Và rồi, như một người lữ hành đã quá mỏi mệt với cô đơn, cô nhẹ nhàng đặt bước chân vào khoảng trời của anh.__Truyện đăng trên W.a.t.t.p.a.d.…
Lấy nhớ viết nguồn hộ ạ 🙆…
ai kỳ thị vui lòng ko đọc nói chung là mê boy love hãy đọc…