
Khó quên
"Đau không, thế này chắc không đi được nữa rồi" Bảo lo lắng đỡ lấy chân Ngọc xem xét, đôi mắt đẹp đẽ khó lòng giấu nổi nỗi xót xa.Ngọc ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu niên đem theo chút sững sờ, một giọt nước mắt chảy xuống má đọng lại ở cằm.Ngọc chợt oà khóc, ôm chầm lấy cổ Bảo, nói vài lời cuối như thể sắp chia li" Tao xin lỗi, là tao liên lụy mày, mày chạy đi, nhanh lên, cứ mặc tao" Giọng Ngọc gấp gáp, Ngọc không thể để Bảo vì mình mà gặp nguy hiểm "Đùa gì vậy, sao tao bỏ mày được, tao đã hứa sẽ bảo vệ mày mà" Bảo nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc, khẽ mỉm cười dịu dàng hệt ánh sáng xua tan tăm tối đang bủa vây, làm lòng Ngọc chợt ấm áp"Lên đi, tao cõng mày"…

Giữa Hai Thế Giới
"Không biết tự bao giờ, bia đá trước mặt cậu ấy, một người vốn xa lạ nhưng rất quen thuộc, đang vấn vương mọi điều. Người đó lạnh lùng quay lưng đi sau màn vung tay tựa chừng như vứt bỏ mọi thứ, xung quanh tấm bia mọi rong rêu, vết tích thời gian để lại đều biến mất.Một nhành hoa mới trồi lên bên cạnh như đang tưởng nhớ ai đó, không biết tự bao giờ ánh mắt đỏ hoe của cậu ấy đang tưởng nhớ một điều gì đó. Một nơi mà chàng trai thuộc /về/ một ai đó đang chờ đợi."Nam sinh ra trong một gia đình có truyền thống là xã hội đen, cha cậu đã quyết định trở thành doanh nhân thay vì kế nghiệp băng đảng của gia đình. Người cha với trí thông minh, tư duy lanh lợi kèm khả năng lãnh đạo phán đoán cực kỳ chuẩn xác đã giúp ông xây dựng được một tập đoàn lớn.Nam vì biến cố lớn đã phải gia nhập vào băng đảng của ông nội khi chỉ mới mười ba tuổi, nhưng cha hắn lại cố thay đổi cậu với hình tượng người con trai cả gánh vác công việc thừa kế tập đoàn mà ông đã xây dựng.Câu chuyện bắt đầu đến một ngày Nam có giấc mơ kì lạ. Dẫn đến cuộc hành trình tìm hiểu, chiến đấu của Nam với những sinh vật đến từ thế giới khác và những trách nhiệm trong cuộc sống hiện tại. Với áp lực đè nặng từ xã hội đến trọng trách thừa kế và những khó khăn trong việc chống chọi lại thế lực bên kia. Liệu những thứ ấy có khiến cậu bỏ cuộc?Cuốn sách được viết theo cảm hứng của mình nên có gì sai sót hay khó hiểu thì xin lỗi nha.Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc cuốn sách này! Chúc các bạn một ngày tốt…

Chỉ Là Đam Mê ( Artbook Countryhuman ) ( ╹▽╹ )
Bìa bởi tôi ┐( ̄ヘ ̄)┌…

Có Một Thuần Dương Nằm Trong Sử Sách
Tác giả: Huỳnh Ngân Hương; Thể loại: Phong cách Việt Nam, ngôn tình, cổ đại, cung đình, truyện ngược; Giới thiệu: "Hoàng hậu, người đi rồi vậy cung Phượng Xuân sau này phải làm sao?"Tiếng khóc thút thít của cung nữ vang lên trong cung điện trống vắng. Người phụ nữ mặc địch y đứng trước khung cửa khóa chậm rãi cúi đầu, hơi thở mỏng tưởng chừng như ngắt lúc nào chẳng hay."Ngươi nói xem, ta còn có thể gặp được cha và anh cả một lần nữa không nhỉ?" - Nàng chớp mi, ánh mắt dõi ra ngoài cung Phượng Xuân mà càng thêm vô vọng. Ánh sáng cuối đông thật yếu ớt, yếu tới mức chẳng đủ rọi vào trong gian phòng tăm tối này của nàng."Hoàng hậu, người là hy vọng cuối cùng của họ Bùi, người đi rồi làm sao trả thù được cho họ Bùi!" - Thanh Trúc quỳ sụp xuống sàn đất bụi bặm.Thục Tư khẽ bật cười tự giễu, nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má hồng. Cả cuộc đời này, người nàng áy náy nhất chính là cha và anh cả. Đến những ngày cuối đời, tiếc nuối lớn nhất cũng là hai người họ. Họ Bùi có Bùi Thục Tư có lẽ chính là nỗi ô nhục lớn nhất. Xuống âm ti làm sao dám nhìn thẳng mắt họ đây?Bàn tay gầy guộc của nàng từ từ trượt khỏi khung cửa gỗ cũ kỹ, hàng mi dài cũng chậm rãi khép lại. Nàng xoay người, trút bỏ từng lớp địch y nặng nề, bờ môi khô tới tróc da lặng lẽ ngân nga câu hát: "Thuần Dương Thuận Từ hậu... Mụ ác hại Nguyên phi... Lệ Dương người ở lại, vắng một bóng người thương... Lệ ấm nhòa má ngọc, nào biết người nơi đâu..."Giọng cất lên càng lúc khàn rồi cuối cùng nghẹn lại nơi cổ họng.…

Dấu Vết Của Thời Gian
Những câu chuyện đã đang trải qua. Những tình huống gặp phải, nghe được, nhìn thấy từ bản thân, đôi chút ảo tưởng, suy nghĩ riêng của bản thân…

THƯƠNG ANH RẤT NHIỀU
Em đã sai, khi đã lỡ thương anhEm đã sai, khi tổn thương cô ấyEm không ngờ, mình lại quá yêu anh.* Truyện kể theo ngôi thứ nhất bằng lời nữ chính khi tái hiện lại quá khứ.…

Hành trình trở thành người đại diện cho quốc gia
Bạn thử tưởng tượng bạn đang vào độ tuổi đẹp nhất của con người. Năm 18, độ tuổi đẹp nhất trong đời con người.Đáng lẽ bạn có thể trải qua quãng thời gian vui vẻ từ nay về sau nhưng bất ngờ bạn bị bóc đến nơi bạn phải sinh tồn giữa những mưu mô, mưu kế và phản bội.Liệu Liên, một du học sinh Úc bình thường có thể sống sót không? Những điều khó khăn gì khi trở thành một chính trị gia? Cùng đón xem nhé.Nếu bạn đang thắc mắc truyện này liên quan gì đến countryhuman không thì Queo mình không chắc nữa. Đại loạn truyện sẽ liên quan đến nhóm người được chọn để trở thành người đại diện cho quốc gia và trở thành chính quốc gia đó. Tức là tương tự như một countryhuman thực thụ luôn. Bất tử, hình dáng bên ngoài thay đổi vẫn mang cơ thể là người nhưng không phải là người nữa. Nhóm người này sẽ mang trọng trách bảo vệ và giúp đỡ tổng thống, chính phủ nước họ như một thư ký, cận vệ vậy. Mình sẽ cố gắng tạo ra một thế giới giả tưởng lớn và chi tiết nhất có thể. Đôi khi có thể liên hệ đến thực tế và ngoài đời thực. Nếu bạn có hứng thú với chính trị và công việc vệ sĩ bạn có thể đọc cho VUI tác phẩm này.…

Đào Lê Trong Tĩnh
An Thi: Tui thích KhangNhật Khang: Xin lỗi, Khang chỉ muốn học tậpAn Thi: ...An Thi quyết tâm từ bỏ đoạn tình cảm này.Nhưng ai đó ở đâu chui ra " Khang chỉ muốn học tập. Bởi vì có học thì mới có Thi, được điểm cao"........* Một góc nội tâm của 2 bạn nhỏ *Nhật Khang: An Thi chỉ thích tao, An Thi nói yêu tao, An Thi là của tao...An Thi: Nhật Khang của tui luôn đúng, nếu thấy Nhật Khang làm sai thì sai cũng thành đúng...cre ảnh: pinterest…

Về lại quãng thời gian đó
Đôi khi trong cuộc sống, ta đã quá quay cuồng trong guồng quay và để quên hoặc là cố tình quên lãng mình cũng có những khoảng lặng và một góc trống trong tim. Dù cuộc sống có thế nào đi chăng nữa thì vẫn có những phút giây trôi theo những bước chân vô định thảnh thơi của ta trên vùng tìm khoảng lặng trong đời. Truyện sẽ liên quan đến Vietnam và một số quốc gia, tôi sẽ dùng tên người của họ. Và câu truyện này sẽ liên quan đến những người bình thường, thuộc các quốc gia. Mọi nhân vật APH thuộc về tác giả Hidekaz Himaruya nhưng câu truyện này thuộc về tôi. Enjoy :)…