[Vô Hạn Lưu] Vô hạn khủng bố cải biên
…
Editor: Càn Vũ tiên sinhAuthor: PBD123…
lười viết đọc đi rồi biết🥲🥲🥲🥲…
Có tiếng thở. Gấp gáp. Ngắt quãng. Hòa lẫn trong khoảng không vô tận, tiếng tim đập dồn dập như một bản nhạc méo mó.Không gian đặc quánh bóng tối, câm lặng đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng trở nên méo mó, vặn vẹo. Hơi lạnh trườn lên da thịt, len lỏi vào từng kẽ hở, rỉ rả như một lời thì thầm không rõ nguồn gốc.Không có ánh sáng. Không có phương hướng. Chỉ có một giọng nói xa vời, chồng chéo lên nhau, tiếng âm thanh máy móc lạnh lẽo..."Chào mừng."RẦM!Cánh cổng trước mặt bật mở. Phía bên kia... là vực thẳm.Không ai biết họ đến từ đâu. Không ai nhớ khoảnh khắc mình bị kéo vào đây. Ký ức mờ nhòe như một bộ phim nhiễu sóng. Khi mở mắt ra, thế giới cũ đã không còn.Chỉ còn lại trò chơi.100 tầng.Mỗi tầng là một thế giới. Một cơn ác mộng đan xen thực tại. Một thực thể sống hít thở trong từng ngóc ngách. Luật lệ không tồn tại hoặc đã bị bóp méo đến mức méo mó, biến dạng.Những bóng người trôi dạt trong mê cung bất tận. Kẻ bò lết, kẻ la hét, kẻ đã mất đi ý thức về bản thân. Chết đi rồi sống lại, kéo lê thân xác qua từng tầng.Có những tầng, nơi người chơi bị giày vò trong vòng lặp bất tận, mắc kẹt như những con rối bị giật dây. Nhưng cũng có những tầng... không có lần thứ hai.Bước sai một nhịp. Cái chết đến ngay lập tức.[...]…
LIlian đã nghe thấy một âm thanh gì đó. Run rẩy, nhẫn nhịn, nỉ non. Âm thanh nhỏ xíu, lại quá đỗi dịu dàng. Một âm thanh, một tiếng gọi. Điều mà em luôn kiếm tìm.Jadite đã nghĩ mình sẽ mãi mò mẫm trong đêm tối vĩnh cữu. Khi ngọn lửa cướp đi tất cả mọi thứ, cậu vẫn không thể nhìn thấy điều gì kể cả bản thân mình.Lilian, Lilian. Chỉ có em nghe thấy tiếng gọi của cậu. Chỉ khi có em, cậu mới có thể bước tiếp.…
...…
灵魂的12个角落。…
Khi mặt trời lặn, bóng tối không chỉ bao phủ thế giới-nó còn thức tỉnh những thứ chưa từng nên tồn tại.Từ những góc khuất của thành phố, những đôi mắt vô hình dõi theo, những âm thanh kỳ lạ vang lên trong đêm. Khi hàng loạt vụ mất tích xảy ra mà không để lại dấu vết, Hàn Dương-một sinh viên bình thường-phát hiện ra một sự thật kinh hoàng:Một khi bị chúng nhìn thấy, bạn sẽ không bao giờ còn là chính mình nữa.Nhưng mất tích không phải là cái chết. Những kẻ bị "chọn" đều sẽ biến mất khỏi thế giới thực, rơi vào một không gian xa lạ-thế giới của tội ác-.Bệnh viện không bệnh nhân nhưng giường bệnh vẫn lún xuống như có người đang nằm. Một khu vui chơi bỏ hoang, nơi những con rối cũ kỹ thì thầm với nhau trong đêm. Khu chung cư trống rỗng nhưng cửa phòng nào cũng mở hé, tựa như có hàng trăm sinh vật đang chờ đợi...Luật chơi rất đơn giản:•Đừng để chúng nhìn thấy.•Nếu đã bị nhìn thấy, hãy tìm ra sự thật trước khi quá muộn.•Nếu thất bại... mãi mãi không thể quay về.Càng tiến sâu, Hàn Dương càng nhận ra... đây không đơn thuần là những phó bản ngẫu nhiên. Có thứ gì đó đang dẫn lối. Đang thử nghiệm. Và quan sát.Có lẽ, ngay từ khoảnh khắc bạn đọc đến đây... chúng cũng đã nhìn thấy bạn rồi.…