Đây là mẫu truyện về cuộc đời tôi, có thể là cảm xúc của tôi, chuyến phiêu lưu hay chuyện vặt trong cuộc sống, bạn có thể đọc hoặc lướt qua vì tôi không phải là một tác giả viết truyện, tôi chỉ muốn lưu lại kỉ niệm về những việc đã xảy ra trong cuộc đời của mình. Cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian trải lòng cùng tôi.…
Từ lúc bắt gặp cậu trong chiếc áo dài năm đó, tôi đã nói với lòng mình sẽ không bao giờ quên được cậu, dẫu cho cậu không còn ở bên cạnh tôi nữa. Tôi vẫn vạn lần nhớ cậu.…
Nam là một đứa trẻ ngây thơ, từ khi sinh ra đã bị nhà nội ghét bỏ, cuộc sống đầy rẫy những đau khổ và sự mất mát khiến cậu ấy đã trở thành một người thế nào? Cậu ấy sẽ trải qua những gì trong cuộc đời ấy nhỉ...…
hãy coi đây như một lời chào mình gửi đến bạn đọc có duyên ghé đến 1st serenity - góc nhỏ để mình chia sẻ những suy nghĩ, tâm tư, tình cảm về cuộc sống…
Hai con người bình thường gặp nhau, mang theo thú vị của riêng mình. Cuộc sống không biết trước được điều gì. Người ta đã lưu truỳen để rồi GIÓ TẦNG NÀO MÂY TẦNG ẤY…
Đơn giản chỉ là một câu chuyện của một người bình thường đối với cuộc sống không tốt đẹp như trong các truyện mà ai cũng muốn phiêu lưu vào đó mà tôi hay đọc.…
Chuyến tàu nhỏ chở anh và em, đến trạm anh đi xuống, một mình em ở lại trên chuyến tàu này viết tiếp câu chuyện của em về tương lai.-------------------------Mỗi một phần là một câu chuyện khác nhau, về những điều nhỏ nhặt mà tôi tích luỹ được. Author: Py…
Giới thiệu: Là câu chuyện về cuộc đời Lục Lục đại diện cho thế hệ trẻ trong cuộc sống hiện đại. Những suy nghĩ, bế tắc, sự lựa chọn trước ngưỡng cửa trưởng thành. Là mình nhưng không kiểm soát được chính mình, bị tâm ma khống chế, liệu cô có tìm lại được chính mình? Tìm được cuộc sống cô mong muốn?…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…