227 Truyện
Chiêu Nguyệt Trường Minh

Chiêu Nguyệt Trường Minh

12 0 10

Văn ánĐích nữ phủ Anh Quốc công xinh đẹp khuynh thành, vốn dĩ là đóa hoa kiêu sa vạn người ngưỡng vọng. Nhưng sau một đêm, gia tộc sa sút, phụ thân bị cuốn vào vụ án mưu phản. Để bảo toàn tính mạng, Vệ Xu Dao buộc phải bước vào Đông Cung."Xin điện hạ thương xót..."Thiếu nữ quỳ gối dưới bậc thềm, thân ảnh mảnh mai, hàng mi dài khẽ run rẩy dưới làn nước mắt. Nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, giọng điệu chậm rãi mà vô tình: "Muốn bổn cung che chở ngươi? Vậy phải xem... ngươi có gì để đánh đổi."Nghe vậy, Vệ Xu Dao ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen thẳm quen thuộc.Nàng kinh hoảng nhận ra- Tiểu người câm từng bị nàng trêu đùa trong lòng bàn tay, nay đã trở thành người mà nàng không thể đắc tội. Thuở nhỏ, Tạ Minh Dực lưu lạc bên ngoài, bị khinh rẻ, bị giày xéo, sống trong bóng tối. Chỉ có thiên kim nhà họ Vệ từng dịu dàng quan tâm, mang đến cho hắn một tia ấm áp hiếm hoi. Người đời ca tụng Thái Tử ôn nhu nho nhã, ngày sau tất sẽ là minh quân. Nhưng chỉ có những kẻ trong Đông Cung mới biết, khi đêm xuống, vị Thái Tử ấy hoàn toàn khác-lạnh lùng, nguy hiểm, tàn nhẫn. Mà người duy nhất từng khiến hắn dao động lại nhẫn tâm quay lưng bỏ đi, không chút lưu luyến. Mãi đến khi hắn sắp đăng cơ, có kẻ hao hết tâm tư, dâng nàng trở về bên cạnh hắn.Mỹ nhân như ngọc, dịu dàng mềm mại, run rẩy lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy kinh sợ. Nam nhân lười biếng nâng một lọn tóc đen của nàng, khẽ nghiêng người, giọng nói trầm thấp ghé sát bên tai:"Từ nay về sau, ngày ngày đêm đêm, trong mắt nàng chỉ có thể có ta…

TRĂNG NON

TRĂNG NON

16 3 2

Người đời thường nói, trăng non là khởi điểm của một vòng nguyệt, là khi ánh sáng còn yếu ớt, nhưng đẹp một cách thuần khiết, không vướng bụi trần.Năm đó, khi y lần đầu gặp hắn dưới bóng trăng non, y chỉ là một thiếu niên áo vải, ánh mắt trong trẻo, tay ôm một con thỏ trắng, miệng cười ngây ngô gọi hắn là "ca ca".Hắn khi ấy là thế tử của một dòng họ quyền thế, áo choàng trắng như tuyết, trên vai đeo mùi phong trần, ánh mắt nhìn y như nhìn một tia sáng le lói giữa kiếp nhân gian bạc bẽo.Một là trăng non vừa ló rạng, một là trời đêm nhuốm máu giang sơn.Một người mang ấm áp như mùa xuân, một người gánh nặng cơ nghiệp đẫm mùi gươm đao.Mười năm trôi qua, thiếu niên ngày ấy lớn lên, bước vào triều đình, trở thành một tên quan nhỏ bên cạnh hắn, hắn bấy giờ là bậc đế vương ngự trị cửu trùng.Y vẫn nhìn hắn như ánh trăng đầu tháng: xa vời mà trong trẻo.Còn hắn... có lẽ đã không dám nhìn lại, bởi trong lòng đã nhuộm quá nhiều sương tuyết, máu lửa và tiếc nuối."Nếu có thể, ta chỉ mong kiếp này mãi mãi không tròn. Là trăng non, là khởi đầu, là mộng đẹp chưa tàn."…

[On-going] Vô Vọng - Đường Tửu Khanh

[On-going] Vô Vọng - Đường Tửu Khanh

58 5 1

Giới thiệu: Năm thứ ba hiệu Mẫn Đế, Đông Nguyên quốc nội chiến không dứt. Thái tử Di Tân dâng lên tổ phụ ba cái thủ cấp - đó chính là phụ thân, thầy dạy, và huynh trưởng của hắn.Cũng trong năm thứ ba hiệu Mẫn Đế, Sát Tước từ Thiên Tinh Quan tiến vào châu thổ. Mục đích duy nhất của y - chính là chém giết vị Thái tử bội nghĩa Di Tân."Ngôi sao tượng trưng cho Cửu Trùng và Khất Minh cùng nhau sa xuống khỏi mây xanh, ấy chính là hồi trống hiệu triệu quần hùng tranh bá. Nhưng chúng ta rốt cuộc là tinh hỏa rơi rụng giữa hoang dã, hay chỉ là củi khô bị thần linh vứt bỏ? Khi mọi chất vấn đều không thể có lời đáp, vậy hãy để cuồng phong cùng bão tố lật tung thật giả của thời cuộc loạn lạc này."Nhân vật chính: Di Tân × Sát Tước, cp chính, không đổi, không lật.Góc nhìn: Thụ chính, Sát Tước thụ, Di Tân công.Công: ngang ngược khó thuần cưỡng đoạt x Thụ thâm trầm, giỏi thao túng, lòng dạ sắt đá.Chủ đề: yêu hận đan xen, nghi kỵ lẫn nhau, đấu mưu tranh quyền (theo style của tôi), độc giả có gu "khống" xin cân nhắc trước khi đọc.Các nhân vật có giới hạn đạo đức khác nhau, quan điểm nhân vật không đại diện cho quan điểm tác giả.HE. Thường cập nhật lúc 19h, tốc độ viết chậm, khi bí sẽ đăng thông báo xin nghỉ, độc giả cân nhắc trước khi nhảy hố.Tag: #Cường cường #Một lòng một dạ #Trời định một đôi #Vừa yêu vừa hận #Chính kịch…

Lui ra , để trẫm tới

Lui ra , để trẫm tới

54 0 17

Tác giả: Du Bạo Hương Cô (Nấm Hương Xào) Thẩm Đường khi đang trong lúc "sung quân" bỗng tỉnh lại, phát hiện ra thế giới trước mắt hoàn toàn không có chút... khoa học nào. Từ trên trời rơi xuống Thần thạch, trăm quốc chư hầu vì nó mà tranh đoạt. Văn giả: Ngưng tụ văn tâm, lời nói thành thật, nét bút hóa đạo lý. Võ giả: Tụ khí tụ gan, một thương phá núi, một đao chém biển! Người khác nhìn nàng là tiểu bạch kiểm, yếu đuối mảnh mai - ai ngờ nàng chỉ nhẹ giọng "Hoành thương thúc ngựa", giây sau đã giáp trụ chỉnh tề, trường thương trong tay, một người hóa thành quân đội, xông pha giữa thiên quân vạn mã, bảy vào bảy ra dễ như trở bàn tay! Trong mắt nàng, thiên hạ là bàn cờ, miệng niệm "chi chít khắp nơi", nét bút hạ xuống liền có thể bài binh bố trận, thương thiên phá địa! Cái thế giới này... đúng là không thể gọi là "không khoa học" - mà là KHOA HỌC bị thần học đóng đinh chặt vào vách quan tài! Mà nàng thì sao? - "Chúa công, Bắc Quận đại hạn, ngài... không khóc một chút à?" - Thẩm Đường: "..." - "Chúa công, Nam Châu hồng thủy, ngài... không cười một chút sao?" - Thẩm Đường: "..." Nhìn mười tên tướng lĩnh bị nàng xử lý đến mức sạch sẽ túi cơm, ngày ngày gào khóc đòi ăn. Lại thêm đám dân làng cả ngày không lo làm ăn, chuyên gây chuyện, túi cơm chuyển thế, linh hồn họa sĩ trong thân thể thôn trưởng Thẩm Đường chỉ muốn yên ổn mà vẽ tranh, cuối cùng lại bị ép rời bút họa, bước lên con đường chư hầu... bất đắc dĩ mà cũng đầy phong vân!…

Đại Mộng Ngàn Năm: Thiên Vũ Diệt Vong Lục

Đại Mộng Ngàn Năm: Thiên Vũ Diệt Vong Lục

11 2 2

Đêm mưa năm ấy, thành Thượng Kinh chìm trong biển lửa. Thất hoàng tử tuổi vừa mười tám, khoác long bào lên ngôi, mang trên vai tội danh nghịch tử - giết cha, tận diệt huynh muội, nhuộm đỏ ngai vàng bằng máu.Giữa màn mưa lạnh, một lưỡi đao rơi xuống đã cắt đi sinh mạng của bậc trung thần, cũng chôn vùi tuổi xuân hồn nhiên của nữ nhi Thừa tướng. Nàng nhìn cha chết thảm, khắc sâu mối hận tận xương tủy, thề có ngày báo phục.Một bên là đế vương gánh thiên hạ trên lưng, một bên là tiểu thư mang mối thù diệt tộc. Yêu và hận, giằng xé và máu lửa - định mệnh đưa họ vào vòng xoáy không thoát nổi.Liệu nghịch thiên có đổi được thái bình? Liệu thù hận có thể hóa thành đoạn tình?Câu trả lời nằm dưới vầng trăng nhợt nhạt treo lơ lửng trên tường thành đêm đó...…

Ngày Ấy Bàn Tay Ta Đón Lấy Ánh Trăng

Ngày Ấy Bàn Tay Ta Đón Lấy Ánh Trăng

3 0 1

Thời loạn sinh anh tài, từ trước tới nay tất cả các chủng loài đều lấy chủng tánh tham lam và cấu tiến để thiết lập ra những chiến công mà hậu thế không thể giải thích nổi. Đại Địa Thiên Quốc cũng không nằm ngoài quy luật sinh tồn đó, yêu tộc nhờ vào mưu trí và thể lực sau mấy trăm năm chiến tranh đã thống nhất Đại Địa lại làm một. Lại dựa vào uy thế đẩy các tộc bại trận ra rìa Thiên Quốc xây dựng nên bức tường kết giới ngăn cấm bọn họ với mảnh đất màu mỡ bao la bên trong hòng tận diệt ngoại tộc không cho bọn chúng có bất cứ tài nguyên nào để có thể ngóc đầu lên nổi, lâu dần ngoại tộc tinh khí suy hao sống chỉ để kiếm miếng ăn bỏ bụng chẳng còn thiết tha đấu tranh đòi lại quê hương, lúc này Yêu tộc mới bớt đề phòng quay vào Đại Địa thiết lập triều cương, chia Thiên Quốc bên trong bức tường làm bốn Phủ do Yêu Vương có công tại các miền cai quản, riêng Yêu Đế cai quản vùng trung tâm long mạch đặt tên kinh đô là Tam Thế Vạn Niên kinh đô. Xoá bỏ việc triều cống mà chuyển qua nắm giữ con tin, mỗi năm năm Yêu Vương tại bốn phủ phải gửi con cháu của mình cùng con cái các công hầu về kinh đô học tập lễ nghi trau dồi kiến thức, nếu ưu tú sẽ ở lại kinh đô làm quan hoặc trở về các phủ thay các vương cai quản điều hành.Yêu quốc từ đây yên ổn một lòng xây dựng tổ quốc, chỉ là .... lâu lâu vẫn phải bang giao với Thánh giới đang ngự ở trên đầu…

Nhãn Cuồng Phong

Nhãn Cuồng Phong

25 0 8

Tại phòng y tế, hên cho Nhã An là natri acetat (CH3COONa) và etanol (C2H5OH) không gây độc khi tiếp xúc với da nên cô chỉ bị phỏng nhẹ. Sau khi sát trùng và băng bó vết thương, cô y tế có việc nên dặn An ở lại nghỉ ngơi rồi ra ngoài, để lại cô và Phong một mình ngồi trong phòng. Vì sợ mất bài trên lớp, An gắng gượng ngồi dậy và đang tính bước xuống giường thì đột nhiên, một cánh tay to lớn kéo cô lại, và khi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng ''tách'' vang lên, và ngay lập tức, An cảm nhận được đôi môi mềm mại của Phong đang đặt trên má mình."Cậu điên hả, làm cái gì vậy ?"Cô hét lên và dơ tay định tát cho Phong một cái nhưng cậu đã nhanh tay đỡ lại. Cậu nắm chặt cổ tay cô, đến mức cô muốn rút về cũng không được mà tiến tới cũng không xong, rồi cậu nói với giọng điệu đầy vẻ mỉa mai pha chút đe dọa :"Bị thương rồi mà vẫn hung dữ quá nhỉ. Tốt nhất là cậu nên nằm xuống đi, bằng không tôi sẽ đưa tấm ảnh này cho cả lớp, đặc biệt là cậu bạn kia xem và không quên kèm theo thông báo rằng hai ta đang hẹn hò đấy. Chắc là vui lắm nhỉ !"Từng chữ cậu thốt ra khiến cô chỉ muốn nhào đến bóp chết cậu cho bỏ tức. Cô không hiểu sao cậu lại đối xử quá đáng với cô như vậy trong khi cô có gây thù chuốc oán gì với cậu đâu chứ."Sao cậu dám..."Không đợi cô nói hết câu, Phong ghé sát tai cô cười nhạt."Có chuyện gì mà tôi không dám. Cậu nghĩ thái độ giận dữ của cậu khiến tôi sợ hãi sao. Chẳng qua cũng chỉ như một con mèo nhỏ đang kêu gào bất lực vậy thôi."Nói đoạn cậu buông tay cô rồi xoay người bỏ đ…