Trời ghét chi tài, gọi là thiên tài.Trong số những thiên tài, có thể phong yêu nghiệt.Một thiếu niên nhân tộc Linh căn không trọn vẹn, được nữ tử thần bí truyền thụ một bộ vô thượng yêu Điển, bước vào con đường tu hành.Từ đó, một đời yêu nghiệt quật khởi tại Thiên Hoang, khiến Tiên Ma run rẩy, Chư Thánh cúi đầu."Ta nguyện tận diệt trong lòng bất bình, cầu cái suy nghĩ thông suốt, khoái ý ân cừu!"…
Lần đầu tới làm việc ở một nơi xa lạ, lại đụng phải người kia.Để cô gặp người đàn ông mà đời này muốn trốn tránh nhất ── Bồ Hướng Hoa.Năm năm trôi qua, trên cơ bản anh đã quên sự tồn tại của cô,Ngay cả các chuyện đã trải qua, anh cũng quên sạch hết trơn!Nhưng tại sao anh lại tiếp tục dây dưa không thả?Anh nói là tại vì cô để cho anh có cảm thấy quen thuộc,Năm năm trước rõ ràng là anh quăng cô đi, giờ lại nói cái gì là muốn quay lại?Không, cô không muốn! Cô sợ, sợ anh tâm tình bất định và hiểu lầm.Trong lòng sợ hãi hơn khi anh phát hiện "Bí mật" mình che giấu nhiều năm.Chẳng qua là một khi người đàn ông cố chấp đã ra quyết định,Cô căn bản không chỗ có thể trốn, cuối cùng anh còn cầm "Bí mật" uy hiếp cô,Bởi vì chuyện này đã xảy ra một lần nên anh tuyệt đối không dễ dàng buông tay cô ra như vậy nữa. . . . . .—————-…
Trong cuộc sống này nhiều khi ta tự hỏi tại sao lại chúng ta luôn là người chịu tổn thương nhiều nhất.Nếu ta không tự cứu ta vậy thì ai sẽ cứu ta khỏi đầm lấy nhân gian này ?…
Author: Trần Hoàng Trâm"...Em không biết. Đôi khi, em cũng muốn có một ai đó dành riêng cho mình. Em muốn nắm tay người đó đi trên phố. Ăn tối cùng nhau. Ôm nhau ngủ. Bình yên. Thân thiết và giản dị. Đôi khi em cũng thấy sợ sự cô độc. Tình yêu là một thứ gì đó vừa giản dị vừa điên rồ. Tình yêu của chúng ta ở ngưỡng nào?Chúng ta có cần phải nói rằng chúng ta yêu nhau không? Em nghĩ là không cần. Cuối tuần café vẫn thơm, con nắng vẫn vàng ươm nơi góc phố. Cuối tuần, anh vẫn ngồi cạnh và nghe em nói. Có đôi khi em đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Em thấy tình mình còn gầy và chiếc hôn còn ngọt!"…