embrace and appease
"những cơn gió xuân nghịch ngợm xới tung mái đầu em đen nhánh, đem hương cỏ cây mát rượi vấn vít vào từng lọn hương gỗ nồng đượm nơi vòm ngực anh"…
"những cơn gió xuân nghịch ngợm xới tung mái đầu em đen nhánh, đem hương cỏ cây mát rượi vấn vít vào từng lọn hương gỗ nồng đượm nơi vòm ngực anh"…
𝐑𝐄𝐃 ⸰ 𖥔 ͙ࣳ discontinue mảng màu đỏ rực của đôi ta nổi bật giữa chốn tăm tối đầy sự mất mát này với thanh kiếm trên tay, cùng người, chúng ta có thể trảm bất cứ con quỷ nào dám bén mãn lại gần liệu người có nghe thấy chăng, điểm trên đôi tai của chúng ta là tiếng chuông rung rinh thanh tẩy cả vòm trời xám xịt cô đơn ấy với danh nghĩa là sự tức giận của họ, chúng ta cùng vùng lên trả thù @moyitsukii |🎴鬼滅の刃 - kimetsu no yaiba thuộc về koyoharu goutote…
Không khí bốc lên mùi hương ngai ngái dễ chịu của đất ẩm và rêu dại. Chúng tôi cứ ngồi im lặng bên tiếng quạt máy vo voAnh nhìn tôi, vẫn cái dáng vẻ đượm buồn suốt ngần ấy năm không hề thay đổi. Phảng phất đâu đấy là sự dịu dàng của người đã luôn dõi theo từng ánh mắt tôi, là cái cảm giác an tâm và được vỗ về của một thời ngây dại"Hạ này"Giây phút mà anh gọi tên tôi, một cách nhẹ nhàng và trầm ngâm, trái tim tôi rã ra thành từng mảnh"Đã có ai ở đó chưa? Tôi vào được không?""Vào đâu cơ?" Tôi cố kìm nén sự xúc động bồi hồi, cất cái giọng run run hỏi lại"Trái tim Hạ ấy. Lần này, đã có ai ở đó chưa?"Xét cho cùng, chúng tôi đều xứng đáng được hạnh phúc. Tình yêu luôn là cái gì đó thật kì diệu dưới vòm trời xanh thẳm này- An Vi -…
Tuổi học trò là độ tuổi đẹp nhất của quãng đời người. Đó không chỉ là sự vô tư hồn nhiên hay những rung động đầu đời mà còn là bước đệm hành trang ta bước vào cánh cửa mới với bao điều thú vị của cuộc sống.Tớ rất nhớ chúng ta của năm đó, hối hả chạy tới lớp khi nghe tiếng chuông báo, ngủ gà ngủ gật vì bài giảng nhàm chán, hò hét ầm ĩ khi được nghỉ đột xuất, hay phải thức ôn thi đến sáng chỉ bởi vì lúc trước không học bài. Những năm tháng mà cả tớ và các cậu đều không có gì, chỉ có thời gian vừa dài vừa rộng. Có phải vì hời hợt thế nên cuộc đời dễ dàng đẩy mình trôi dạt về những phía không nhau. Tự hỏi giờ đây, nếu đứng ở vùng trời khác, ngước lên vòm cây xanh lá, nhận ra đóa bằng lăng tím nhỏ, các cậu có nhớ mình của một chuyện cũ ngày thơ. Nỗi nhớ có khi còn chưa kịp đặt tên bởi tình cảm học trò vẫn còn đọng lại nhiều nhung nhớ, mong manh như cánh phượng và nhẹ tênh bay trong chiều gió. Đầu hè, tiếng ve râm ran gọi về màu đỏ rực, chẳng dễ phai mờ trong dù cho thời gian vẫn thấm thoát trôi...Cất lời tạm biệt tháng Năm cũng là tạm biệt những rung động tinh khôi đầu đời. Cái nắm tay đầu tiên làm con tim tớ rơi rụng bên gốc phượng già cỗi, ừ, thì gốc phượng ấy cũng chứng kiến nhiều lắm rồi, những tình cảm chan chứa đầu tiên của tuổi mười tám…
Một người tốt xuyên việt rồi, đã biến thành xúc tu đại tà thần.Sau đó thì sao?Sau đó cố sự, từ từ xem xuống liền biết rồi.…
Cơn mưa vừa dứt, bầu thiên không như được gột rửa, khoác lên mình vẻ trong ngần hiếm có. Tà dương rực rỡ xuyên qua những khoảng trống giữa đám hắc vân đang dần tiêu tán, nhuộm cả vòm trời một sắc kim hoàng lộng lẫy. Những vệt mây đen cuối cùng lững lờ trôi, nhường chỗ cho một bích không bao la, tinh khiết. Mặt hải phẳng lặng như một tấm minh kính khổng lồ, phản chiếu trọn vẹn vẻ đẹp vô ngần của cửu trùng thiên. Ánh thái dương chiếu rọi, khiến mặt nước lấp lánh tựa dát ngân sa, tạo nên một cảnh sắc tráng lệ. "... Tớ tự hỏi mắt của cậu có màu gì... Có phải cũng giống như thế này không?"---Lưu ý: Tất cả những giả thuyết về cách sử dụng năng lực của nhân vật chỉ là giả sử không thật. Truyện có yếu tố(lời thoại, tính cách nv, diễn biến) lệch khỏi nguyên tác. Không có lịch đăng cụ thể. Mình cảm ơn.…
Cô nói với anh, chưa một lúc nào em quên ngày hôm ấy. Buổi sáng ấy, khoảnh khắc ấy, hay là một chớp mắt chúng ta lướt qua nhau. Hình ảnh, mùi hương, thanh âm, ngay cả nhịp thở của bản thân đều hiện lên sắc nét dù là trong giấc mộng. Em nhớ biển khơi óng ánh nắng, nhớ vòm không xa vời vợi, hay là gió trời vương đọng khí hè cũng không sao làm thành phai sắc. Chàng trai trưởng thành xuất hiện từ cuối con đường và đi vào mắt em, như một mảnh cắt ra từ ảnh ảo. Có lẽ em đã nín thở vào giây phút anh cất tiếng. Cảm giác thân quen làm em ngỡ chúng ta gặp nhau chẳng phải là lần đầu.…
Đây là những truyện mình đăng hoặc sưu tầm được. Thấy hay nên giới thiệu thôi.…
"Em yêu chị. Em không biết tình cảm này chớm nở từ khi nào và như thế nào, và em cũng không thể nhớ lần nào trong vài năm trở lại đây, em từ bỏ thứ tình cảm này", Seungwan thốt lên, những từ ngữ lăn ra khỏi vòm họng theo cách mà em chưa chuẩn bị trước.(Hoặc bài hát mà Seungwan đã cố gắng dành thời gian để hoàn thành trong thời gian điều trị phục hồi)Fic gốc : Give me one more night (then i'm ready)Au : Winterbreath…
Tên truyện: Du hành đến truyện tận thế nóng bỏngTên convert: Mạt thế thịt văn hànhTác giả: Tiểu Yêu Bất Miên/Tiểu Yêu Không NgủThể loại: HE, Hiện đại, Mạt thế, Ngôn tình, R18, Sạch, Xuyên khôngTình trạng raw: Hoàn thànhSố chương: 202Sưu tầm: wanhooblogs.comeditor: Tiểu Mạn***Giới thiệu truyện:Cố Tư Tư xuyên vào truyện người lớn cực kỳ bỏng mắt, trở thành nữ phụ tốt thí còn sống chưa đến ba tháng.Vì cái mạng quèn, tạm thời cô ôm đùi làm thân với trùm phản diện hay cũng chính là anh họ cô.Cô không hề hay biết anh họ trông thì lịch sự nhã nhặn, lại toàn nói chuyện bậy bạ khi ở riêng với mình. Ngày nào cũng đòi hỏi không biết mệt, suýt làm cô chết trên giường anh ta.Sống trong thời kỳ diệt vong nhưng anh ta đè cô giữa màn khói thuốc súng, tạo vòm bảo vệ dụ dỗ cô vào tròng: "Gọi anh hai đi, Tư Tư."+Nữ chính thỏ con xinh đẹp hài hước x Nam chính đen tối mạnh mẽ bị điên; 1vs1; Không cùng huyết thốngChú ý: Chỉ có nam nữ chính 1vs1, các nhân vật khác quan hệ bừa bãi!…
Chiếc thuyền thứ hai được tìm thấy vào 14:00---Bốn vách nhà tranh, đợi bóng aiNgỏ nhỏ đường quen... chẳng thấy vềHương bếp đã tàn, trà đã nguộiNắng tắt, mưa giăng, dạ não nề."Thầy ơi, sao thầy không lấy vợ?" - đôi mắt long lanh tràn ngập kính mến, thằng nhóc lại hỏi - "Hay thầy thích lấy chồng ạ?""Thầy chờ một người. Người đó đi xa lắm mấy đứa à."Chuồn chuồn đậu vạt mương chiềuThương người áo vải đứng lều mái tranh"Bao giờ anh mới quay về?"Gió lên hụt hẫng tứ bề quạnh hiu.---…
Tại một họp đêm ở thành phố X -Các cậu ở lại mạnh khoẻ nhé ! Tớ đi vài tháng rồi sẽ về với các cậu !_Cô vui vẻ nói -Nhã Hân chúc cậu may mắn, mạnh khoẻ trở về với bọn tớ !_Bạn cô cũng nói lời chia tay -Kìa kìa ! Sao thế ? Bệnh của tớ đâu đến nỗi là nan y đâu mà các cậu làm căng vậy !_Cô cố ý chọc mọi người -Một cô gái 24 tuổi đang mạnh khoẻ tự dưng lại mắc bệnh về vòm họng là thế nào ?_Một cậu bạn đã khá say lên tiếng -Các cậu yên tâm đi ! Y học ở Mỹ rất phát triển tớ sẽ khoẻ nhanh thôi !_Cô chắc chắn nói Đúng ! Cô gái đang chuẩn bị chia tay bạn bè để sang Mỹ điều trị bệnh chính là cô_Tiêu Nhã Hân là tiểu thư nhà họ Tiêu, đang là một ngôi sao hạng A nhưng trớ trêu thay lại mắc bệnh liên quan đến thanh quản nên không thể tiếp tục hát nữa. Phải tạm chia tay sân khấu để sang Mỹ chữa bệnh. -----------Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi việc ở Mỹ thì cô bắt đầu những bước đầu tiên của việc điều trị tại một bệnh viện có tiếng tại đây. Sau khi có kết quả xét nghiệm bệnh của cô không quá nghiệm trọng nên mọi người quan tâm cô mới được một phen thở phào. Những tưởng mọi việc sẽ suôn sẻ cho đến khi về nước nhưng khi cô đang dạo bước trên ĐẠI LỘ DANH VỌNG để thư giản thì đột nhiên có một bé gái chạy đến ôm chân cô hồn nhiên gọi -Mami ! Mami đã đi đâu Angel rất nhớ mami !Cô vẫn còn ngẫn ngơ chưa biết chuyện gì và bị vẻ đáng yêu của cô bé kia thu hút......-Bé con ! Con nhận nhầm người rồi cô không phải mami của con !_Cô vội giải thích -Mami không cần con nữa sao ?-Cô.......…
Giữa thời chiến loạn lạc, có một cô gái trẻ. Việt Nam, cô là nhân quốc, nhưng cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường trong dòng chảy khắc nghiệt của chiến tranh. Cuộc sống khi ấy chẳng khác gì lần hồi qua từng ngày, nó vật vã lắm, cái chết rình rập sau mỗi trận pháo kích. Gia đình cô cũng chẳng còn trọn vẹn, người thân lần lượt ngã xuống vì Tổ quốc, để lại mình cô lặng lẽ chống chọi với thế giới đang dần tan vỡ.Rồi đến một ngày, khi mới chỉ 16 tuổi, cô gục ngã dưới đòn tấn công của kẻ địch. Cái chết đến nhanh, bất ngờ, không kịp để cô nói lời từ biệt với cuộc đời. Nhưng dường như ông trời chưa muốn khép lại số phận ấy. Cô tỉnh dậy giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, khung cảnh rộng lớn, những toà nhà cao vút, không khí trong lành đến ngỡ ngàng. Không có tiếng bom rơi, không còn xác người ngổn ngang. Thế giới này... khác quá! Cô vẫn sống à? Là thật sao? Không phải giấc mơ? Việt Nam có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm áp của ánh nắng, không khí nơi đây. Phải rồi... cô được sống lại. Nhưng lần này, không phải ở thế giới cũ.Nơi cô đến là thời hiện đại, một thế giới không có chiến tranh... nhưng hình như không phải thế? Hơn nữa... nơi này còn có một điều gì đó kỳ diệu hơn... là ma pháp?!…
Bạch Phàm: Trạch nam, trọng sinh vạn năm về sau tận thế, trong tuyệt vọng tiến vào Tiên Vũ Luân Hồi không gian.Xạ Điêu trong, hắn tu luyện hai mươi lăm năm, lần thứ hai Hoa Sơn Luận Kiếm một kiếm Phong Thiện.Thiên Long trong, hắn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trong Thiếu lâm tự ngăn cơn sóng dữ.Thần Điêu Ỷ Thiên, hắn ẩn giấu hậu trường lôi kéo khắp nơi, ẩn sâu công cùng tên.Tru Tiên trong, hắn trảm yêu trừ ma, Ma Đạo phục đầu, chính đạo phục tâm.…
Đây ko phải truyện mình viết mà mình lấy trên" Trà sữa cho tâm hồn", mình thấy hay mình đăng vậy thôi.Mình cũng có thêm 1 số chi tiết cho truyện dễ hiểu hơn.Thanks.Các bạn có thể tìm đọc + Những đồng xu hạnh phúc + Những ngày nắng của tôi + Năm tháng khờ dại ấy thương 1 người dưng + Hai bức thư tình + Vòm trời ngàn sao + 1 mảnh của bầu trời Đều là truyện mình đăng tại Van3007…
Nguyên văn: Tấn Giang, Lofter, pixnet ... Convert: Adele TempestThiên vị Uchiha.…
Hai người bạn thuở nhỏ, một lời hứa còn dang dở, mười năm xa cách - khi cơn mưa lắng xuống, họ gặp lại nhau dưới chiếc cầu đá cũ, nơi ký ức và cảm xúc ngày xưa dần thức tỉnh, để nhận ra rằng tình yêu vốn chỉ là những bước chân đi muộn màng, nhưng lại đầy ắp sự chờ đợi và niềm tin đã qua."Nếu mười năm nữa mình gặp lại tại đây, anh phải cho em một điều ước"❗❗ Lưu ý: Mọi địa điểm, cốt truyện, lời nói đều là tưởng tượng của mình. Không có ý công kích bất kỳ một cá nhân nào, nếu truyện có những chi tiết không phù hợp mình sẽ xoá ngay lặp tức. Cảm ơn các bạn đã theo dõi…
Thể loại: Romance, oneshot, 16+....Tác giả: Alice (@Windy_Devil)Ratings: 16+Pairings: SasuSakuNote: có H nhẹ nhé, bạn nào đầu óc trong sáng không nên đọc, lỡ tâm hồn bị nhượm đen rồi thì đừng la Alice nhé ;)Summary:Sakura rướn người dậy, tay dán lên ngực anh, cách lớp vải mỏng vuốt ve tới lui. Sasuke vẫn chưa thay bộ đồ Shinobi, áo sơ mi đen viền những sợi chỉ bạc ẩn chứa vẻ cấm dục. Cô cởi chiếc áo đen của anh ra, lộ ra vòm ngực rắn chắc bên trong.Cô vừa hôn vừa cắn lên cổ của Sasuke, để lại những dấu hôn ướt át đỏ chói, hai tay lần mò xuống dưới.....…
-Credit của bìa: Hèng Ngu Vẽ on Facebook (Mình dựa theo tiêu đề của bức này trên Pinterest để credit, nếu có sai sót thì mong các độc giả thông cảm!)--Chút tâm tư của mình-Mình viết truyện này là để luyện kỹ năng viết văn, đồng thời cũng để vã favorite ship của mình. Mình rất có hứng thú với XôViệt, đó cũng là lý do mình vào cộng đồng Countryhuman, thậm chí mình rất yêu XôViệt.Đây không phải là Nam-Nam, hay Nữ-Nữ. Mình chủ yếu ưu tiên Nam-Nữ hơn, mình viết truyện theo bối cảnh thời chiến nên Nam-Nữ cũng không phải quá xa lạ gì. Mình gần như không tiếp xúc nhiều với các truyện Nam-Nam, Nữ-Nữ cho nên mình không có kinh nghiệm nói sâu về những thể loại đó.Và điều mình muốn nói nhất là mình không bao giờ viết truyện có chứa nội dung không phù hợp cho những người dưới 16 tuổi hoặc 18 tuổi, nếu có viết thì mình cũng sẽ để cảnh báo. Mình sẽ chú trọng hơn về chuyện tình cảm trong sáng của Liên Xô và Việt Nam hơn là viết những đoạn truyện khá nhạy cảm.Đó là những điều mình muốn nói trước khi các bạn đọc truyện, cho nên mình mong các bạn có trải nghiệm tốt khi đọc.Thân ái và quyết thắng!…
Tóm tắt : " Imalayen là chiếc la bàn không bao giờ chỉ đúng hướng . Nhưng lại đưa tôi tới những trân lý thú vị nhất ." _ Alhaitham _Cô ấy là chiếc la bàn không bao giờ chỉ đúng hướng. Đôi khi cô ấy sẽ rất rất lộn xộn , sẽ đến muộn bởi những lý do kiểu như đang đi trên đường thì nhớ ra mình chưa trả sách , rồi sau đó lại bị cuốn vào cả mớ chuyện không liên quan . Nhưng cô ấy vẫn sẽ hoàn thiện công việc của mình theo cách rất hỗn loạn nhưng cũng rất trật tự theo một cách rất ...."Imalayen ".Không bản thảo nào mà cô ấy viết có thể hoàn thành , đôi lúc cô ấy còn quên luôn lý do vì sao mình viết nó .Nhưng cái sự lệch hướng ấy , lại dẫn đến những góc nhìn mà tôi - với tất cả lý trí mình có - chưa từng chạm tới .Còn chuyện hôn nhân ? Chúng tôi gọi nó là " Thí nghiệm xã hội dài hạn " . Và kỳ lạ là , tôi chưa muốn dừng lại ." Hừm , tin tôi đi , ban đầu tôi còn cố gắng không bóp cổ anh ấy cơ. Nhưng mà sau này ... tôi nghĩ anh ấy bắt đầu tận hưởng việc bị trêu rồi "…