85 Truyện
Bạn trai bệnh hoạn cuả tôi

Bạn trai bệnh hoạn cuả tôi

5 0 2

Chắc hẳn Tuổi Thơ ai cũng từng có một cậu bạn là con trai tôi cũng từng có nhưng lại là bạn thân khi 5 tuổi chúng ta chúng tôi đã rất thân với nhau trên cả mức tình bạn chúng tôi quan tâm lẫn nhau cùng san sẻ những viên kẹo cùng Kể cho nhau nghe những câu chuyện cổ tích cùng tô màu nhảy múa chúng tôi hứa hẹn với nhau nhiều điều khi vào lớp 1 anh ấy đã được ba mẹ cho đi Mỹ du học ngày chia tay Anh ấy đã để lại cho tôi một cây bút chì màu xang đến khi tôi lớn mới biết được ý nghĩa của màu xanh là màu của Hy Vọng màu của sự chờ đợi 17 năm trôi qua bỗng nhiên anh lại chợt Quay Về có lẽ cuộc gặp dở khóc dở cười đó Là Định Mệnh để chúng ta bắt đầu lại từ đầu . Đây là tác phẩm đầu tay của mình mong các bạn ủng hộ và nếu có gì sai sót xin hãy góp ý cho mình nha yêu yêu :*…

Lưu Ảnh Giữa Tinh Không

Lưu Ảnh Giữa Tinh Không

7 0 1

Có những mảnh ký ức tưởng chừng không nên nhớ, có những câu chuyện cứ ngỡ phải quên nhanh. Nhưng cô bé ấy hiện tại khác rồi, mong muốn giữ mọi đoạn hội thoại, cố níu kéo và gợi lại những mảnh ký ức xưa, để tìm câu trả lời cho câu hỏi "Tôi là ai?"...Sau khi đi qua 1/3 cuộc đời, trải nghiệm không ít cũng chưa nhiều, nhưng nó là những điều quan trọng để hình thành nên con người cô bé ấy. Vậy nên cô ấy quyết định bắt đầu hành trình du hành về quá khứ để ghi lại những câu chuyện của mình. Để rồi một mai khi cô ấy không còn đủ minh mẫn để nhớ nữa, vẫn có thể đọc lại và chiêm nghiệm cuộc đời mình. Để một mai khi hình bóng cô ấy không còn xuất hiện trên cuộc đời này nữa, những câu chữ này chính là tài sản cuối cùng mà cô ấy để lại, là một minh chứng rằng cô ấy từng tồn tại, từng sống, từng yêu, được yêu và cũng từng rơi vào những thời khắc tăm tối...Mỗi người đều có một cuốn sách riêng bản thân, vậy nên cô ấy không ở đây để kể khổ hay chứng minh bất kì điều gì. Việc cô ấy làm chỉ là viết, nhớ, ghi lại, chia sẻ câu chuyện của riêng mình.…

Đã quen nhìn về một hướng

Đã quen nhìn về một hướng

194 9 8

#Skyflower#Câu chuyện được xâu chuỗi bằng từ khóa ''Lucid dream''."Xin lỗi... hay cảm ơn?Con đường đã thẳng tắp, tại sao vẫn rơi vào mê cảnh, tàn... Tại sao vẫn chệch đường ray, đi về quá khứ, tan...""Cho dù là yêu hay không yêu, hận hay không hận, dòng đời vẫn chỉ có thể cho ta chọn một kết quả: Đã yêu thì đừng hối hận, mà đã hận thì đừng nói yêu."''Anh sợ, sợ cái cảm giác mất mát này. Cơn ác mộng này đã đeo bám anh suốt gần chục năm nay, hà cớ gì, nó lại luôn mịt mờ như một làn sương như thế?...''Diệp Hy và Ảnh Dương đã cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân quý giá. Cho đến khi trải qua rồi, mới nhận thấy thời gian trôi qua quá nhanh, hình như đã vuột mất điều gì. Đã từng cùng chung bước, giờ lại khác nhau lối về. Cùng xuất phát từ một chân trời, vì sao lại dễ dàng buông tay như thế? Hai đường thẳng song song cứ thế bước đi, chỉ có thể lặng thầm nhìn đối phương mà không thể sẻ chia niềm vui nỗi buồn. Những tin đồn to nhỏ, những hiểu lầm sâu sắc, ai cũng mang trong mình nỗi hoài nghi riêng. Sau tất cả, ta lại không đủ can đảm để làm, quyết định ra đi. Biết bao tờ giấy vò đầu bứt tai mới viết được vài chữ, lại bị chính tay mình quẳng vào thùng rác. Mỗi ngày hai người đều vô tình nhìn ra lớp học đối diện, ánh mắt lướt qua dáo dác kiếm tìm bóng của một người xa lạ. Vô tình nhìn thấy, vô tình buông lời dò hỏi, rồi lại vô tình đặt cả người ấy vào trong tâm; luôn tự lừa dối bản thân nhưng thực ra là con tim mách bảo ta làm vậy. Tôi nhất định sẽ một lần nữa tìm ra bầu trời của cậu!…

Định Quốc Huyền Vương Phi Truyện

Định Quốc Huyền Vương Phi Truyện

66 0 3

Lang quân, người quên ta rồi sao? Trong đêm vắng, hắn cùng bầu rượu và một bài vị lẳng lặng cùng nhau thưởng nguyệt. Trong lòng văng vẳng giọng nói thê lương của y, thều thào in sâu trong từng giấc mộng. Làm sao có thể quên được vị công tử phong hoa tuyệt đại ấy? Hắn tự giễu. Hạ chí Đại Thiều năm thứ bảy, Định quốc Huyền vương người người kính ngưỡng là chiến thần Đại Thiều cuối cùng đã ngã ngựa. Trên sa trường đầy cát bụi và xác người, không phân biệt nổi đâu là địch đâu là ta, Lăng Kình Hạo một thân chiến giáp màu máu nằm giữa mênh mông sa mạc từng chút từng chút trôi đi sinh khí. Trong phút chốc còn sót lại, hắn nhìn thấy trời xanh cao vút, yên bình nhẹ nhàng mà cả đời hắn chưa từng có được. Hắn nhớ người ấy từng vui vẻ cười trêu hắn là một tên mặt đen không hiểu nhân tình, cũng từng buồn bã hỏi hắn có thể từ bỏ không. Nụ cười nhợt nhạt hiện lên giương mặt căng cứng bao năm, đâu đó vang lên tiếng thì thào thâm tình tựa như đôi uyên ương. "Hiên Nhi, chờ ta đến tìm ngươi."…