3,723 Truyện
REVIEW LIST TRỌNG SINH

REVIEW LIST TRỌNG SINH

115 0 6

#trọng sinhMình chủ yếu, và khá thích thể loại trọng sinh nên mình quyết định lập trang này.Đây là nơi lưu giữ list ds đã có cơ hội đọc qua review cho mn.…

𝐒𝐚𝐧𝐌𝐢: Hôn nhân nhà Akashi có gì vui?

𝐒𝐚𝐧𝐌𝐢: Hôn nhân nhà Akashi có gì vui?

828 102 3

Artwork drawn by @fly1302 on Wattpad, please do not take it without permission.Warning: OOC, BL, 1x1."No1 Bonten thích thầm no2. No2 Bonten yêu thầm no1. No1 và no2 tương tư. Và no1 và no2..."Văn án bê đê gì hỏi chắm vậy ủa? Bày đặt ngại cái khỉ mốc. Cưới dùm tao, cưới lẹ, nhanh, cứ cưới đã rồi sến súa sau. O2 chờ lâu nó cọc nó lại đè hai đứa ra ngược giờ. Hai đứa trai thẳng thích nhau 27 năm rồi tính già mới tỏ tình à? "Và cô dâu trong lễ đường ngày ấy là người đã cầu hôn chú rể trước. Chỉ với một câu nói của Sano Manjiro, người bây giờ là Akashi Manjiro:-Haru, tao muốn cưới anh.-Dạ, cưới em.Và thế là họ bên nhau tới già. Trọn đời kiếp kiếp."Sặc đường sặc đường. Cẩu lương chính cống đây rồi phư phư phư, lâu lâu đổi khẩu vị dù SanMi chưa bao giờ làm O2 ngán. Mãi thương hai đứa, phải thật hạnh phúc nghe chưa?Kì tới là SanMi: Hôn nhân nhà Akashi có gì vui? Nơi tôi sẽ cho các bạn thấy một cặp đôi quen nhau hơn 27 năm sẽ như thế nào.Sanzu: Tình yêu tao dành cho em là hằng số pi, vô hạn không tuần hoàn.Mikey: Biến đi rửa bát đi anh.…

Cậu bàn bên mang mặt nạ

Cậu bàn bên mang mặt nạ

27 0 2

Trích đoạn 1:Nằm lim dim trên mặt bàn nhìn Khoa, nó thấy Khoa đang giải đề tiếng Anh thoăn thoắt. Cái cậu này...có bằng IELTS cao trót vót rồi mà vẫn cố gắng tới vậy. Mà cũng phải, có bao giờ nó thấy cậu không cố gắng đâu. Cái gì cũng cố, cố học, cố chơi thể thao, hoạt động ngoại khóa, cố ăn, cố giao tiếp, cố cả cười. Đấy vừa nói xong, Khoa quay sang nhìn nó, nở một nụ cười ấm áp như mọi khi:"Đan nghĩ gì mà nhìn tao lâu vậy?""Không có gì, chỉ thắc mắc Khoa có bị lập trình trước không?"Trích đoạn 2:Bức thư chỉ vỏn vẹn 2 dòng:You.You are my good days. Hít một hơi thật sâu, tôi dụi đầu vào lòng Khoa. Hương nước hoa hòa lẫn với mùi nước xả nhàn nhạt, thấm trọn cảm xúc của tôi. Khoa choàng tay ôm tôi, không nói gì cả. Mãi một lúc sau, tôi mới ngẩng lên nhìn Khoa, anh nhìn tôi cười hiền. Nụ cười không còn gượng ép như trước. "Cảm ơn anh vì đã thành thật với cảm xúc của mình"Mắt anh hơi giãn, anh nhìn tôi ngạc nhiên rồi lại kéo tôi vào lòng."Anh đã từng nghĩ là mình không thể, cảm ơn em"…