Raku Ichinomiya 15 tuổi , một học sinh cấp 2 có học lực lẫn thể thao trung bình . Vào một ngày , anh ta bị sốt nặng suốt 1 tuần thì đã biến thành gái , bây giờ thì nên gọi là anh hay cô đây ??p/s: lần đầu viết nên có thể rất dở tệ , có sai sót mong các bạn tha thứ :(…
By: NarcissusChuyện gì sẽ xảy ra nếu hai người yêu cũ phải giả vờ thân mật với nhau trước ống kính vì fan service?Thể loại: Nikioo, Fanfiction, BL, Idol Life, Family Fluff, Một chút sinh tử văn ( Không phải song tính nhé^^ )*Note:o Tất cả mọi chi tiết trong truyện đều bắt nguồn từ trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng không lan truyền những thông tin sai lệch ảnh hưởng đến cá nhân hay tập thể nào đó!o Chúc mọi người có một trải nghiệm thật vui vẻ, cảm ơn rất nhiều vì đã ủng hộ nha!^^…
一 nắng thả lên tóc em từng vạt, luồn vào kẽ tóc nhuộm nâu bồng bềnh. em vò tóc mái, quyện bàn tay nhỏ bên gò má gạt đi giọt mồ hôi. tay lúc lắc ly trà đá cạn nửa, tiếng đá va rộn rạo một góc tiệm. hóp đôi má điểm li ti nào là tàn nhang, sột soạt hút nốt chút lạnh sót lại dưới đáy ly, tròng mắt chạy ngược về phía anh chủ vá xe, giờ đang nhìn em bằng ánh mắt chán nản."em không chừa tí nào được hả?"em chỉ mỉm cười, rồi lại lắc chiếc ly đựng toàn đá như trêu tức."tự đi mà lấy đi, dưa hấu."𝙏𝙖𝙜(𝙨): Fluff; Slice of life; Shortfic; Soft; Humor; Lowercase; Markhyuck; Vietnam!AU.𝙋𝙖𝙞𝙧𝙞𝙣𝙜: Mark x Donghyuck𝙂𝙚𝙣𝙧𝙚: Slice of Life𝙍𝙖𝙩𝙞𝙣𝙜: PG…
"Tôi đi tìm tôi" là câu chuyện kể về chàng thiếu niên mười bảy tuổi mang tên Lucas. Năm lên năm, cậu bị gia đình vĩnh viễn bỏ rơi khi trên đường đi du lịch. Cậu được chuyển tới nhà của dì sống, và thế là từ đó trở đi, cậu chẳng tin vào lời của bất cứ một ai nữa, nhất là lũ người lớn.Mười một năm sau, Lucas có thể đã quên đi chuyện cũ, nhưng cậu vẫn luôn thắc mắc rằng: tại sao biệt danh của mình hồi nhỏ lại là Vịt? Liệu chúng có thực không, hay chỉ đơn thuần là thứ biệt danh mà phụ huynh thằng này nhái lại từ phụ huynh thằng khác, và cả thảy bọn họ đều chẳng biết rằng con nào là con vịt? Lucas chỉ tin rằng lũ vịt có thực nếu cậu được đích thân nhìn thấy chúng, và thế là trước sinh nhật mười tám tuổi của cậu một tuần, cậu mượn xe dượng với lí do đi du lịch cùng bạn; nhưng thực chất là đi tìm lũ vịt."Tôi đi tìm tôi" không chỉ đơn thuần là cuộc phiêu lưu "mạo hiểm" đi tìm kiếm lũ vịt, mà đó còn là hành trình học cách tin tưởng người khác một lần nữa của Lucas, cũng như tìm lại những gì tốt đẹp nhất của cậu đã bị lãng quên từ mười một năm trước. Bìa ăn cắp của chị già @kaismil…
Trường THPT XYZ vốn là trường chuyên của thành phố, nơi hội tụ đủ loại con ngoan trò giỏi trên đời. Sự xuất hiện của những thành phần cá biệt, lập dị hay quậy phá gần như không có trong môi trường hoàn hảo này. Hãy tưởng tượng mà xem, nơi mà học sinh không bao giờ nói tục chửi bậy, luôn xưng cậu tớ, khômg bao giờ than phiền vì bài tập, hay thậm chí thành tích học tập đều tăm tắp? Suy cho cùng chúng cũng chỉ là sự tẩy não trắng trợn, nhằm nhào nặn ra đứa trẻ theo ý muốn của gia đình và xã hội. Nói "gần như" mà không nói "tuyệt đối"...có nghĩa là cái thành phần dị biệt kia vẫn còn tồn tại, chỉ là họ sống ẩn dật và không cho ai biết mình "khác biệt" mà thôi! Và cái nơi để những thành phần bất hảo đó có tên: Hội học sinh! Phải, cái nơi mà ai cũng nghĩ sẽ hội tụ của những kẻ thiên tài của thiên tài, hoàn hảo của hoàn hảo lại chính là nơi chứa chấp những con người lập dị của ngôi trường này. " Chúng tôi khác biệt, đơn giản vì chúng tôi không phải bản sao của bất kì ai."…
Sau các trận chiến đau thương và mất mát, ánh sáng của hòa bình đã hiện lên. Một Crystal tokyo mới xuất hiện, nơi mà các cư dân, chiến binh thủ thủy và shitennou được sống trong hòa bình và hạnh phúc vĩnh hằng. Và nơi đây, người canh gác cánh cổng thời gian, mang trong mình dòng máu của chronos đã kết thúc chuỗi năm tháng cô đơn mà tìm được một người thật lòng yêu thương, chở che, chăm sóc và đồng hành cùng cô trên mọi nẻo đường thời gian..…
Nếu như Yukito chỉ là một đứa trẻ bình thường, và có một người mẹ.Nhân vật thuộc về CLAMP, còn nội dung thuộc về Dynamite.Sẽ đề cập đến yếu tố đồng tính, ai dị ứng vui lòng bỏ qua truyện này.…