42 Truyện
Khi ánh sáng còn chưa được sinh ra

Khi ánh sáng còn chưa được sinh ra

42 9 3

Cậu tồn tại trước cả sự sống.Khi vũ trụ chưa có tên gọi, khi ánh sáng còn chưa hình thành - cậu đã hiện hữu.Trải qua vô tận thời gian, cảm xúc bị thời gian mài mòn đến cạn kiệt.Cậu đã ngủ, ngủ như một vì sao chết...Và khi thế giới đổi thay, khi hỗn loạn trỗi dậy - cậu tỉnh lại.Không còn là người. Không còn là thần.Chỉ là một mảnh tàn tích của khởi nguyên, đang bước giữa thời đại không còn thuộc về mình.___"Mọi thứ... đều quá mới, nhưng lại chẳng còn gì khiến ta ngạc nhiên.Những tiếng cười, tiếng khóc, mùi máu và ánh sáng - tất cả từng đẹp. Nhưng giờ, chỉ là chuyển động.Ta không còn biết vui buồn từ bao giờ. Chỉ còn biết mở mắt... rồi bước đi.Thế giới cứ thay đổi. Người đến rồi đi. Nhưng ta vẫn ở đây, như một chi tiết thừa bị lãng quên giữa cốt truyện của tạo hóa.Nếu cảm xúc là lửa... thì trong ta, chỉ còn tro."____WARNING OOCWARNING OOCWARNING OOC____Chỉ là ý tưởng trong lúc nhất thời, tôi không chắc sẽ đồng hành với nó bao lâu, nhưng vì đây là tác phẩm đầu tay của tôi nên sẽ có rất nhiều sai sót. Mong được góp ý.…

Rimuru Và Di Tích Đế Đô

Rimuru Và Di Tích Đế Đô

190 11 2

Rimuru bàng hoàng vì những gì đã xảy ra với Tempest, trước mắt cậu.Rimuru tiếc thương cho những người đã bị bọn chúng sát hại dã man.Cậu căm hận chúng, những kẻ dám làm ra việc kinh khủng đó.Rồi Rimuru tuyệt vọng vì mình quá yếu đuối, chỉ có thể giương mắt lũ ác ôn đó làm càn.Cậu hận vì bản thân quá yếu đuối, càng hận hơn vì chính bản thân cậu đã khiến thuộc hạ, những người mà cậu coi như gia đình bị sát hại.Thấy Rimuru như vậy, Helios gật gù tỏ ra thông cảm và thương xót. Hắn khom tiến lại chỗ cậu thật chậm rãi, rồi đưa tay lên xoa vai cậu an ủi.- Ta rất lấy làm tiếc...Rimuru=Tempest.Hắn cố trấn an cậu nhưng không có tác dụng. Cơ thể cậu cứ thế run lên bần bật. Những hình ảnh, kí ức về những thuộc hạ đã vào sinh ra tử cùng cậu cứ thế hiện ra, ám ảnh cậu như đang trách cứ, vây lấy cậu mà chửi rủa.- Tại_tại sao lại hồi sinh tôi!? Tại sao!? Đừng! Làm ơn... A!Rimuru đã khóc, người mà trước giờ luôn thể hiện ra bản thân mạnh mẽ nhường nào bây giờ lại túm chặt vai hắn, thút thít.Hắn vẫn nhìn cậu đăm đăm, vẻ thương xót đã không còn hiện hữu trong tiêu cự. Helios nghiêm túc đề nghi:- Muốn trả thù không?Rimuru ngước lên nhìn hắn, cậu nén cái sụt sùi, dõng dạc trả lời:- Phải! Tôi phải trả thù!…