Chiều Hôm Ấy
Một truyện tình buồn lấy cảm hứng từ 1 ca khúc và vài bộ truyện !…
Một truyện tình buồn lấy cảm hứng từ 1 ca khúc và vài bộ truyện !…
#Jingren - JingYuan x Blade"Một đời đôi ta là những gì mà một bầu trời đêm có được trong sự vĩnh hằng ngàn năm".…
Park Jisung, bác sĩ trị liệu trẻ tuổi với nụ cười dịu dàng và đôi mắt luôn ánh lên sự kiên nhẫn, chưa bao giờ nghĩ rằng công việc chữa lành của mình lại bắt đầu bằng một cú đấm suýt gãy mũi...Người gây ra chuyện đó - không ai khác ngoài Seo Jaemin, võ sĩ quyền anh nổi tiếng lạnh lùng, cục cằn và nổi danh là "bệnh nhân khó chịu nhất phòng trị liệu".Nhưng sau những buổi trị liệu đầy căng thẳng, giữa những lần va chạm ngược tính cách - một người nhẹ nhàng, một người nóng nảy - Jisung bắt đầu nhận ra: đằng sau vẻ ngoài cứng rắn ấy là một tâm hồn đang kiệt quệ...Một người không tin vào tình yêu. Một người mang trong mình sứ mệnh chữa lành.Khi hai thế giới va chạm, ai sẽ là người thay đổi?✴️ "Em không cần anh dịu dàng. Em chỉ cần anh thật lòng."…
" Thanh xuân của tôi đẹp nhất khi có cậu..."…
Thanh Xuân đẹp nhất ... Là khi có cậu ❤Chính là cậu ,người đã đánh thức năm tháng thanh xuân ngủ quên trong lòng tôi Sống trên đời mấy chục năm , cái gì tôi cũng đều chọn sai , chỉ có chọn cậu là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời........................................................................ Cứ ngỡ cậu chỉ là tia nắng 🔆 Hóa ra cậu là cả mặt trời ❤💕........................................................................…
Tình yêu tuổi học trò thật đẹp đẽ nhưng sẽ chẳng còn gi nếu chúng ta chia tay. Thứ còn lại duy nhất chỉ là những lời hứa mãi mãi không thể thực hiện được....Tương lai chính là niềm hy vọng duy nhất của họ. Trước lúc chia tay giữa họ tồn tại một lời hứa, chia tay rồi nó còn có tác dụng không? Liệu lời hứa định mệnh mười năm liệu có giúp họ trở về bên nhau không?…
Oneshot nhảm…
Cây Phượng-là một trong những biểu tượng tượng trưng cho tuổi học trò. Nhưng đối với tôi cây phượng không chỉ là một điều đơn giản như vậy. Mà nó là cả một kí ức khi tôi có anh. Khi tôi có người luôn quan tâm, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn đều là cây phượng đã lưu lại kỉ niệm đó giúp tôi. Liệu tình yêu tôi dành cho anh có bằng được như cây phượng khi không? Có trụ được khi trời nổi giông bão vẫn quật cường đứng đó không?Câu trả lời sẽ được bật bí trong câu truyện. Mong mọi người đón đọc.…
Tình yêu là một thứ gì đó rất xa vời.Đôi khi làm con người ta đau khổ,đôi khi lại khiến con người ta hạnh phúc.Thế mà,ta lại vẫn đấu tranh cho sự ham mê được yêu của ta,dẫu không biết sẽ vui vẻ hay đắng cay...…
-" Mày có thấy trời hôm nay đẹp không"-"Lại có trò gì nữa đây ông tướng" Tôi nheo mắt nhìn Khánh Huy với một tư thế hết sức cảnh giác "Haiz, thời tiết như này yêu tao là hợp lí...mày bỏ phí là mày ngu"-"..."…
Tình yêu với kẻ bị vứt bỏ. Chính là điều ngọt ngào duy nhất tồn tại.Đừng để kẻ đó nắm được tình yêu.Vì nếu nắm được liền liều mạng bảo vệ.Di An lúng túng không biết nên nhìn đi đâu. Cô đưa tay chỉ chỉ trên khoé miệng mình, ra hiệu cho người trước mắt.Kem dính trên khoé miệng cậu đóGiang Thuật môi nở nụ cười, chòm người tới hôn lên miệng nhỏ của đối phươngCô sững sờ. Anh thực sự không hiểu ý tí nào."Giang Thuật! Em không có bảo là anh hôn. Kem ở trên miệng." Di An mím môi, ngượng ngùng có chút bối rối liền quay mặt đi Mặt không biểu tình.Anh thấy vậy liền phì cười. "Không. Anh hoàn toàn hiểu ý em mà. Chỉ là anh muốn hôn em." Trong mắt anh toàn ý cười, nhìn cô âu yếm. Thật muốn cắn con thỏ nhỏ đáng yêu này quá đi. Môi cô mềm mềm mùi vị lại...Rất ngọt.…
Chắc hẳn ai cũng có mộ mối tình đầu khó quên. Tôi cũng vậy, mối tình đầu của tôi bắt đầu rất nhẹ nhàng. Nó có lẽ là một sự sặp đặc của định mệnh khi cho tôi và cậu lần đầu gặp nhau tại trạm xe buýt ấy và khi chúng tôi chấp nhận đối phương và tiến tới một bước nữa cũng ngay tại trạm xe buýt ấy. Đó có lẽ là duyên số do ông trời sắp đặc.…
Anh tự mình tưởng tượng ra người bạn thân bên cạnh mình suốt mười năm. Trong một lần bị tai nạn, hôn mê, anh đã nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp của cả hai trước khi cô từ bỏ thế giới. Từ đó, anh đã thật sự thức tỉnh và âm thầm chờ đợi cô trở lại.…
Một câu chuyện nhẹ nhàng về tình cảm của lứa tuổi học trò mộng mơ. Nó trong sáng đúng với ý nghĩa của từ trong sáng, chứ không phải biến thể thành "choong xáng" đâu nha :) Mình viết nó, cũng vì tình yêu đối với thần tượng và cũng để đánh dấu kỉ niệm của mình, kỉ niệm đẹp của thời học sinh…
Con người đôi khi thật buồn cười.Chuyện vui thì dễ quên, mà chuyện buồn thì lại dễ nhớ.Con người thật buồn cười.Người yêu mình thì lại không bao giờ biết trân trọng. Nhưng lại luôn đuổi theo những gì không có được.Càng lớn lên, yêu cầu với cuộc sống lại càng giảm xuống.Này. Ai đó. Còn nhớ không. Hồi nhỏ bé tý tẹo ấy. Lúc còn khoác trên mình những bộ váy công chúa xinh đẹp, ai cũng ước mong có một hoàng tử của riêng mình, yêu chỉ riêng mỗi mình thôi. Luôn chạy theo những phù du, chạy theo ai đó không yêu mình mà bỏ quên những gì đằng sau. Bạn đã bao giờ tự hỏi mình câu đó chưa?…
Không mang ra ngoài, không copy dưới mọi hình thức!Cảm ơn ạ,…
Nhặt nhạnh những ý nhỏ, suy nghĩ sâu xa hơn ta thấy câu nói đó đáng-để-suy-ngẫm-lại-cuộc-đời... Ta thấy chính ta trong câu nói vừa nhắc đến! Chỉ mong là trùng hợp chứ không phải là viết cho ta. _Phạm Thị Anh Thơ_…
Đây là một fic nhỏ về Sunsun Bối cảnh: Trung QuốcThời gian: 2010Nội dung: Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ là bạn học cùng bàn. Họ có mối quan hệ rất thân thiết trong những ngày tháng cấp ba. Nhưng bỗng dưng Thành Huấn đi du học, họ mất liên lạc với nhau...Được chuyển thể từ một bộ phim tớ khá yêu thích nhưng bị underrated, nó không phải tác phẩm mà tớ tự nghĩ ra. Nhưng tớ vẫn mong mọi người yêu thích bộ fic chuyển ver này của tớ…
"Em dễ say như vậy nên anh mới không cho em uống nhiều đấy. Hôm nay là ngoại lệ. Em làm tốt lắm. Gặp nhau ở PlayOff nhé. Em say rượu còn anh thì say em"•••••-Truyện là được viết dưới trí tưởng tượng phong phú của mình ạ. -Nhân vật là của mình còn hai anh là của hai anh ạ. -Nếu có gì thiếu sót mong mọi người góp ý để chúng ta cùng có những bộ fic hay hơn ạ.…