Hotarubi mori e. Đom đóm đêm hè. Vietnamese ver. by Ruki 1710
Chỉ đơn giản là lyric thôi!…
Chỉ đơn giản là lyric thôi!…
Vì tác giả đói hàng nên đành phải tự đẻ ra để ăn.Couple chính là Catnap x Dogday, ngoài ra không có couple phụ.Tác phẩm chỉ mang tính chất giải trí, không liên quan đến cốt truyện game.Chỉ là một ý tưởng từ đầu tác giả, nếu thích có thể xóa lập tức.Tác giả không nhận chỉnh văn, gạch đá.Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và có một khoảng thời gian thư giãn.Cảm ơn vì đã đọc!Tác giả: FeuDeEau…
mình sẽ hướng cho tất cả các bạn chơi game và giúp đỡ các bạn những ải khó khăn nha 😧 mọi người nhớ theo dõi mình nha…
Nơi này để toi sìn OTP hai đứa này :v Toi còn chả biết nói sao. Thể loại Art nên ai có thắc mắc j thì toi sẽ trả lời 👌…
Hôm nay tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện...Về một bi kịch... Về một sự tuyệt vọng... Về một sự đau đớn tuyệt cùng... Của một số phận... Của một kiếp đàn bà rẻ rúng trong thời quân chủ. Hà Thu Nguyệt, tuổi vừa tròn mười sáu, xinh đẹp thông minh sắc sảo, không sợ trời, cũng không sợ đất, nàng mạnh mẽ, phong lưu, phóng khoáng nhìn chẳng giống tính cách của một nàng tiểu thư khuê các kín cổng cao tường gì cả. Nàng đem lòng yêu một chàng hiệp khách lãng tử hào hoa, phiêu bạt giang hồ. Chàng cũng vô cùng thương yêu nàng, vì nàng là một cô tiểu thư vô cùng khác lạ, lại có cùng chí hướng với chàng, tâm đầu ý hợp, nếu có thể ở bên nhau vĩnh cửu thì đúng là một cặp tuyệt sắc giai nhân, hiếm có khó tìm ở cái nơi mà định luật "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" vẫn còn đang cực kỳ nặng nề này. Ở nơi đó, liệu hai người có thể bên nhau không, hay lại phải xa cách nhau như số phận của kiếp nhân sinh năm xưa? Mời các bạn đón đọc.…
kill meh :(…
thích thì đọc ko thích thì về…
It has been a long time....…
Mình thấp hơn Khoa một cái đầu, có khi còn thấp hơn cả thế, nhưng cái tôi thì không. - Giận rồi- Thôi đừng giận, tui mua bánh cho- Không thèm- Xin lỗi mà, forgive me- Giận rồi, không thích forgiveCó lẽ Khoa không biết, mình thích cậu ấy từ lâu, rất lâu, có thể là trước cả những ngày nắng hạ kịp về.…
Hình như Pran canh góc hơi lệch.Chính xác thì, mũi tên của cậu đáng lẽ phải xuyên qua trái tim của con quỷ Báo Tử đó mới phải.Nhưng điều mà cái mũi tên đó lại làm là báo cho nó chính xác vị trí của cậu, và cậu có thể đã không tính toán đường chạy trốn trước.Ừ, vậy nên, không hợp lý chút nào.archer!Pran + swordsman!PatWarning: minor violenceOriginal work: those who wander (and those who are lost)Author: @moonlillynili (ao3)Posted with permission.…
- Đây là câu chuyện về một đứa con gái FA sắp 18 tuổi- Tác phẩm chính là lời tự kỉ của tác giả - Nếu ai cảm thấy dị ứng với thể loại này, làm ơn nhấn phím back- Còn ai yêu thích thì hãy bình chọn hoặc comment nhéYÊU CÁC BẠN !!! :***…
title: em; author: rubyalucarddisclaimer: ngoài từng câu chữ và ý tưởng của fic ra thì chẳng có gì là của mình cảpairing: bùi tiến dũng x hà đức chinhgenre: shounen-ai, lowercase (không viết hoa), romancewarning: đây là fanfiction namxnam của u23 bùi tiến dũng (thủ môn) và hà đức chinh, hoàn toàn là một sản phẩm của trí tưởng tượng, ai không thích làm ơn click back, nói nhảm văng tục đừng trách sao bị chửi nha <3 viết trong lúc ngẫu hứng thôi, lol⚽ highest rank: #803 at fanfiction…
Đã lâu rồi tôi không còn thấy anh xuất hiện, không phải chứ nhỉ... Chúng tôi lạc nhau năm tôi mười tám tuổi và từ khi anh lên đại học chúng tôi không còn giữ liên lạc với nhau nữa.Đã từng thế nào? Rất thân! Đứng trước mặt anh hiện tại, con tim tôi như thắt nghẹn và dường như nó sắp không thể thở nổi nữa. Ngột thở đến uất nghẹn, tôi tự cảm thấy sống mũi mình cay cay... Chắc hẳn bây giờ trông tôi khó coi lắm, hai hốc mắt chưa gì đã đỏ lên, ánh nhìn bị che phủ bởi một lớp nước lớn. Cảm giác, tôi chỉ cần chớp mắt một cái là ngay lập tức nước mắt chảy ra thành dòng.Cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong, thật sự đấy, tôi không muốn anh thấy tôi lại là một con bé yêu đuối và chỉ biết núp sau lưng anh như thời còn chung trường cấp ba.Tôi đã trưởng thành và lớn rồi."Em là thành viên mới của câu lạc bộ truyền thông à?" Anh mỉm cười, cái nụ cười mà từ rất lâu rồi tôi không còn nhìn ngắm."Vâng." Tôi quay mặt đi hướng khác, và lén lút như một tên trộm lau đi nước mắt."Lại trẻ con, lại khóc rồi à?" Anh nhìn chăm chăm vào tôi, và anh đang dần tiến đến gần. Tôi trở nên căng thẳng, không biết vì gì? Vì bị anh nắm thóp hay vì khoảng cách giữa tôi và anh đang dần được kéo gần lại."Có bất ngờ không? Lại gặp anh ở đây rồi." Anh tiếp tục ngân lên cái âm thanh từ lâu tôi vẫn khao khát muốn lắng nghe. Không biết nên giải thích thế nào nhưng giọng nói của anh ấm áp và nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm.Tôi cố né tránh ánh nhìn của anh, không thành... Anh ôm lấy khuôn mặt tôi, và tôi cảm nh…