[ShinKai] - Tình Địch Hóa Ra Là Chính Tôi Tác giả: Cầm Tuyết MạtEdit: seryllithCP: Only ShinKai, Alpha Kudo Shinichi (bạch lan tuyết tùng) × Omega Kuroba Kaito (dâu tây kem ngọt). Dựa theo nguyên tác, phần giữa, truy thê hỏa táng tràng, HE. BO đã diệt nhưng sở thú vẫn còn.…
Nếu một ngày bạn nghĩ bạn sẽ không thể hoà hợp với một người. Thì có thể sau này người đó sẽ luôn gắn bó với bạn. Người đó sẽ mãi ở bên bạn. Người đó sẽ đi cùng bạn tới cuối con đường hạnh phúc. Một lần gặp gỡ. Mãi là duyên nợ.…
Thủy Thước vừa yếu vừa bệnh, sinh ra trong thời mạt thế, sống thật sự không nối, sau đó cậu liền chết."Leng keng! Hệ thống ăn cơm mềm kiểm tra đo lường thấy giá trị yếu ớt của cậu là max, giá trị mỹ mạo max, OMG bé cưng ơi, dạ dạy cậu còn không tốt nữa, quả thực chính là ăn cơm mềm trời sinh. Gia nhập chúng tôi đi, trở thành người thành công trên đỉnh sự nghiệp, ăn cơm mềm có thể giúp cậu bớt đi 30 năm đi đường vòng!"Thủy Thước: "Hóa ra còn có loại chuyện không làm cũng có thể ăn được cơm sao?"…
Tác giả: @sherrylouis510.Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Sủng, H văn, HE.Tình trạng truyện: Đã hoàn.Số chương: 28 chương truyện + 2 chương ngoại truyện.Lần đầu tự viết truyện nên còn nhiều sai sót mong các bạn đọc và cho ý kiến.Góp ý nhẹ nhàng ạ, đừng buông lời cay đắng với nhau nha, tác giả yếu lòng lắm.Đây là truyện rất ngọt, rất sắc, rất sủng, ít ngược nên bạn nào thích sủng mau vào đọc thử nha. 💕❌❗Không chuyển ver, không edit, không sao chép dưới mọi hình thức. ❗❌❤️ Cảm ơn và thân chào. 😘…
[Edit] | ShinKai - Streamer Tokyo Ở Quán Cafe Tình YêuTác giả: Hà DụcEdit: seryllith/Mặt lạnh đáng yêu công x Ngạo kiều mèo con thụ./Phát thanh viên Tokyo ở quán cafe tình yêu~Summary: Lần này không nghĩ ra summary nữa rồi~…
I woke up to a sound.It wasn't loud, nor urgent, just a soft, deliberate knock against wood. The kind that lingers, waiting to be acknowledged.Knock, knock.The room was dark, except for the faint glow of streetlights bleeding through the curtains. Everything looked the same: the walls, the ceiling, the bed I was lying on.Nothing was out of place.And yet, something felt wrong.Knock, knock.The sound wasn't coming from the front door. It was closer. Much closer.Right outside my bedroom.The room stayed still, wrapped in darkness, thick and suffocating, with only the tick of the clock echoing through the quiet. I didn't move, didn't turn on the light. I just lay there, listening - letting the sound drift through the rhythm of my breath.I had locked the front door. My smart lock made sure no one could enter without the code.So then... who was standing out there?…