163 Truyện
[Edit] Không Sơn Điểu Ngữ (Bản tiểu thuyết chính thức)

[Edit] Không Sơn Điểu Ngữ (Bản tiểu thuyết chính thức)

147 7 8

Giới thiệu:『Bạch Phụng là sát thủ thuộc tổ chức sát thủ "Dạ Mộ" dưới trướng Đại tướng quân nước Hàn Cơ Vô Dạ, y nắm giữ sinh mệnh của người khác, nhưng lại buộc phải tự tay kết liễu chúng. Mà dưới sự kiểm soát của Cơ Vô Dạ, y cũng chẳng khác những kẻ chết trong tay y là bao.Cho đến khi "Tước Các" nghênh đón một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt thế - Lộng Ngọc.Nàng bị Cơ Vô Dạ giam cầm, nhưng lại có tài đàn xuất thần nhập hóa, Bạch Phụng sẵn lòng mạo hiểm trộm đàn cho nàng, Lộng Ngọc vì thế mà tấu lên một khúc "Không sơn điểu ngữ" thu hút trăm chim, nhưng điều đó cũng dẫn tới sự truy sát tàn khốc tanh máu của Cơ Vô Dạ!Mà người phụng mệnh truy sát Bạch Phụng, lại là người bạn, người cấp trên y tín nhiệm nhất, một cao thủ khác của "Dạ Mộ" - Mặc Nha.Thuở nhỏ là một lần gặp gỡ giữa đầm máu, hết lần này đến lần khác nào bao dung nào dạy dỗ y lớn lên... Vừa là thầy vừa là bạn, vừa như anh vừa như cha, giờ đây lại phải đau đớn hạ sát Bạch Phụng!Kết cục của Bạch Phụng và Mặc Nha sẽ ra sao? Thân phận thực sự của Lộng Ngọc là ai? Mà trong Tử Lan Hiên, Vệ Trang và Tử Nữ đang mưu tính việc gì?Khi chuyện xưa lại lần nữa hiện về, mới nhận ra mảng kí ức ấy vẫn khắc cốt như thuở nào...』_______Sơ lược:"Không Sơn Điểu Ngữ" là phiên ngoại về thời niên thiếu của Bạch Phụng - nhân vật được mệnh danh sở hữu khinh công đỉnh cao và tốc độ nhanh nhất thiên hạ trong series phim hoạt hình "Tần Thời Minh Nguyệt" và "Thiên Hành Cửu Ca". Tiểu thuyết "Không Sơn Điểu Ngữ" dựa trên bản hoạt hình năm…

Trăng Lạnh Đáy Sương ( TIỂU THUYẾT TỰ VIẾT )

Trăng Lạnh Đáy Sương ( TIỂU THUYẾT TỰ VIẾT )

39 9 9

Dưới tán cây bồ đề, hòa thượng đứng im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tường đỏ cũ kỹ, nơi những vết nứt như ghi lại dấu vết thời gian. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tâm hồn chợt xao động, hình bóng người hắn yêu hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Dù đã từ bỏ tất cả để tìm đến Phật pháp, nhưng nỗi nhớ vẫn không thể dập tắt, như những chiếc lá bồ đề nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cảm giác không thể quên. Những chiếc lá vàng úa khẽ rơi, chạm nhẹ lên vai áo như lời thì thầm của gió. (giọng yếu ớt, đôi mắt hướng lên tán bồ đề)"Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn được sống dưới bóng cây này... cùng nàng, mãi mãi bình yên."(bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, giọng nghẹn ngào)"Thiên Thiên, bồ đề này chứng nhân cho ngàn kiếp luân hồi. Nhưng chàng biết không? Trong hàng vạn chiếc lá rơi... không chiếc nào quay trở lại cành."Gió khẽ lay động, mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng chẳng thể xoa dịu sự đau thương giữa họ. Đôi mắt hắn rưng rưng, hai giọt lệ vươn trên má."Nếu ngày ấy ta không chọn con đường này... liệu chúng ta đã khác?""Thế gian này chưa từng có chữ 'nếu'... cũng như trái tim ta, chưa từng dành chỗ cho kẻ lạc đường."…

Năm tháng cậu là gió thổi qua trời tôi

Năm tháng cậu là gió thổi qua trời tôi

0 0 15

Có những người bước vào đời ta nhẹ như cơn gió.Không ồn ào. Không hứa hẹn. Không báo trước.Họ đến, mang theo nụ cười như nắng tháng tư, ánh mắt lặng lẽ như trời thu cuối mùa, rồi lướt qua đời ta như một đoạn gió mát lành giữa trưa hè oi ả. Và khi ta quay đầu lại, chỉ còn lại dư vị vương vấn mãi không nguôi."Năm tháng cậu là gió thổi qua trời tôi" là câu chuyện kể về Minh Nguyệt - một cô gái 16 tuổi sống tại vùng biển nhỏ Phước Tỉnh - bình thường, trầm lặng, ít bạn và gần như vô hình giữa thế giới ồn ào. Cho đến một ngày đầu thu, cậu - Hàn Phong - xuất hiện. Cậu là gió, là trời cao, là người mang đến cho cô một thứ cảm xúc lạ kỳ mà chưa một ai từng mang lại.Câu chuyện không phải là một bản tình ca rực rỡ. Nó là những rung động nhỏ bé của tuổi mười sáu. Là những cái nhìn trộm qua cửa lớp, là một chiếc ô trong ngày mưa bất chợt, là nỗi nhớ không tên viết vội trong những trang nhật ký học trò. Là một mối tình không cần gọi thành tên.Đây không chỉ là một cuốn truyện về tình yêu đầu đời, mà còn là hành trình của một cô gái học cách bước ra khỏi thế giới khép kín của mình - để học cách yêu, học cách lớn lên, học cách đau lòng, và học cách nói lời tạm biệt.Tuổi trẻ ấy, mùa hè ấy, người ấy...Tựa như một cơn gió.Lướt qua thôi, mà hóa thành bầu trời trong tim.…