Đây là tập hợp lại những truyện ngắn nói về câu chuyện tình yêu của một vài đôi bạn trẻ.Tôi đã từng viết ra chúng trong những phút giây ngẫu hứng, chỉ là không nghĩ lúc đọc lại nó lại cho tôi nhiều cảm xúc đến vậy.Hai mươi mốt tuổi chưa có một mảnh tình vắt vai, tôi luôn ao ước mình cũng được làm nữ chính một lần. Chỉ là đời đâu phải mơ, hiện thực phũ phàng làm tôi không dám thả tim mình tự do "bu bám" trên một người khác. Bao mộng tưởng tươi đẹp ấy tôi đành chép lại trong truyện. Những mộng ước ấy được ghi lại như sau...…
@realals1204 x @_panananaBài viết trên được tổng kết và soạn lại cho đàng hoàng từ cuộc trò chuyện lúc 2h sáng của bọn mình =))))))))))))) Chúng mình chỉ mới xem qua Mặt Trăng và Cung mọc, không thể chính xác hoàn toàn 100%, đồng thời là chúng mình tự mày mò tìm hiểu. Mong nếu có sai sót sẽ được các bạn nhẹ nhàng góp ý, để chúng mình cũng có thể vui vẻ tiếp thu thêm kiến thức mới ạ🤍KHÔNG ĐEM BÀI PHÂN TÍCH RA KHỎI WATTPAD CỦA MÌNH HOẶC BLOG CHICAGO PEACHE‼️‼️‼️‼️‼️Thank you for reading 🥰…
Một ngày nào đó, Trần Đại Nhân lại có thể rơi nước mắt, mà nguyên nhân lại là khóc vì thằng khờ này. Thì ra, thằng khờ này cũng có thể làm hắn khóc vì cậu, thì ra...Khờ à, cậu có biết không, có một người thông minh tên Trần Đại Nhân yêu một thằng khờ là cậu đó, nhưng cậu đã đi xa rồi...__Tác giả gốc: Bọ Cạp Dịu DàngChuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi đâu khác!…
"Hoa Hải Đường Trong Gió"Có những cơn gió đi qua đời người, để lại những vết thương không bao giờ lành.Sơn Thạch yêu Neko như cách một đóa hoa Hải Đường yêu ngọn gió - dịu dàng, mãnh liệt nhưng không bao giờ được đáp lại. Giữa họ là ánh đèn sân khấu rực rỡ, là những nụ cười trước ống kính, nhưng cũng là những khoảng cách không thể lấp đầy. Vì gió, hoa đã nở, đã rơi, và dần lụi tàn trong im lặng.Giữa ánh đèn sân khấu rực rỡ và những cánh hoa trắng tinh nhuốm máu, câu chuyện của họ là hành trình của những trái tim lạc lối: một người yêu đến quên mình, một người mải miết theo đuổi giấc mơ, và một người đứng bên lề, lặng lẽ chứng kiến tất cả.Gió cuốn đi cánh hoa Hải Đường, mang theo một tình yêu chưa bao giờ được nói thành lời."Em là ngọn gió mùa xuân mát lành, cuốn trôi mọi muộn phiền trong tôi. Nhưng em cũng là gió mùa hạ bỏng rát, làm tim tôi bùng cháy trong những khát khao mà tôi không bao giờ dám với tới.Rồi em trở thành gió mùa thu, lạnh lẽo và xa cách, khiến tôi chỉ biết đứng nhìn, không bao giờ chạm được. Và cuối cùng, em là gió mùa đông, buốt giá đến mức làm tôi tan nát.Nhưng tôi không trách em.Tôi yêu em.Không phải vì em yêu tôi, mà vì tôi không thể ngừng yêu em." Cook con mã "Bạn công việc" với plot hanahaki yêu thích của toai 🥹🫶🏻…
tình là gì? | nhiều onesshotAu chọn giấy phép CC nên ai có nhu cầu chuyển ver hoặc phát triển trên dàn au đã tạo thì có thể ib au qua Facebook : An Châu nha!!!!…
Rảnh rỗi thì viếtFic này không thuộc cái dạng viết mấy couples ship đại trà đâu nên mấy cô nhớ đọc intro để coi có dính notp không đấyVới như tên ấy, ra chap như cà phê nhỏ giọt :]]]…
Khi ánh trăng dẫn lối để đôi ta lần nữa đan tay nhau...︵✦︵✦︵✦︵✦︵✦︵"Harry Potter đã chết.""Các ngươi nên đầu hàng và quỳ gối dưới chân ta đi."Giọng nói đắc thắng của Voldemort vang vọng khắp nơi, đập vào màng nhĩ của từng người đang quay cuồng trong trận chiến.Harry biết mình đáng lẽ nên tỉnh lại, khi tiếng gào xé lòng của Hermione và tiếng nức nở của không biết bao nhiêu người khác liên tục chui vào tâm trí cậu. Nhưng mà... đầu cậu nặng quá rồi, tim cậu đau lắm rồi, và cậu cũng mệt lắm rồi.Harry không ngừng đấu tranh, nhưng Thần Chết đã không mỉm cười với cậu. Gã giơ bàn tau xương xẩu ra, và Cậu bé sống sót cảm thấy xung quanh mình nặng nề dần đi."POTTAH-"Ai gọi cậu đấy? Ai đã thổi vào đấy thứ tình si điên dại? Harry vừa biết, nhưng có lẽ cũng không biết.Xin lỗi mọi người, xin lỗi rất nhiều, tớ đi trước nhé.Mình sẽ gặp lại thôi mà...Chiến tranh khép lại, và cánh cổng mới đã mở ra, cánh cổng của kỷ nguyên hỗn loạn. Ánh sáng đã chẳng thế chiến thắng nổi bóng tối mịt mùng....Cậu bé sống sót quả thật đã không hổ danh, Harry thực sự tỉnh lại, nhưng là tỉnh lại vào ngày 21 tháng 7 của năm 1991. Mọi thứ vẫn chưa quá muộn, vừa hay để bắt đầu.︵✦︵✦︵✦︵✦︵✦︵• Tác giả: _dngdngt• Chỉ đăng duy nhất trên nền tảng Wattpad, chưa có ý định đem đi nơi khác.• Xuất hiện nhân vật không có trong nguyên tác.• Viết để tự thỏa mãn bản thân, không nhận đánh giá, góp ý. Nếu không thích, mời cậu rời đi.• Fanfic không thể tránh khỏi OOC, mong cậu thông cảm.…