One short: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Tia nắng mai rạng rỡ chiếu soi qua khung cửa, báo hiệu một ngày mới đã đến. Dịch Dương Thiên Tỷ đã thức dậy từ sớm, cậu đang loay hoay nấu đồ ăn sáng dưới nhà. Nhìn lên đồng hồ trên tường, chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu đi lên lầu, tới trước cửa phòng gọi bạn thân.
- Vương Nguyên, đã 7 giờ rồi, cậu mà không thức dậy ăn sáng là không kịp giờ đi xin việc đâu đó.
- Thiên Thiên, cho tớ thêm 5 phút nữa thôi, tớ không muốn dậy đâu, tớ buồn ngủ lắm, xin cậu mà.
- Mình không nói nhiều, cậu không dậy trễ giờ đi làm ráng chịu.
- A, đã sáng rồi sao, mấy giờ rồi Thiên Thiên?
- 7 giờ sáng rồi sâu ngủ à.
- Không kịp mất thôi, cậu xuống nhà trước đi, mình vào phòng chuẩn bị một lát, sẽ xuống ngay.
- Ừ, cậu nhanh lên đó.
Vương Nguyên nhanh chân bước xuống giường, gấp chăn màn gọn gàng, ngay ngắn rồi phi như bay vào phòng thay đồ. Mười phút sau, cậu mang balô đi xuống nhà, đến bên bàn ăn sáng, trò chuyện cùng bạn thân.
- Thiên Thiên, sáng nay mình sẽ đi xin việc, cậu đợi mình trở về ha.
- Cậu định xin làm công việc gì vậy?- Thiên Tỷ ngẩng lên nhìn cậu.
- Không biết nữa, bây giờ chúng ta cần trả tiền nhà, mình không lo nghĩ nhiều được, nếu không trả đúng hạn, chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà a.
- Vậy cậu cố gắng nha, mình cũng xin được công việc làm thêm ở quán Trà sữa Green rồi. Chúng ta cùng cố gắng nha.
- Được thôi, mình đi nha, kẻo trễ giờ mất.
- Ừ, tạm biệt Thiên Thiên yêu quý.
- Tạm biệt Nguyên Nhi.
Sau bữa ăn sáng, Vương Nguyên từ biệt bạn thân, đeo balô lên vai, đạp xe đi tìm việc làm. Đi một quãng đường khá xa, cậu chợt dừng chân trước một ngôi biệt thự rộng lớn, đẹp đẽ. Cậu đi tới bấm chuông, lúc sau có người ra mở cửa, nhìn cậu nói:
- Xin hỏi cậu muốn tìm ai vậy?
- A,con chào dì, cho hỏi có phải Vương gia đang muốn tìm một gia sư dạy học cho cậu chủ phải không ạ?- Cậu lễ phép cúi đầu chào hỏi.
- Vâng, đúng vậy, mời cậu vào nhà. Sáng nay ông bà chủ đã đi công tác ở Bắc Kinh, nhưng hai người có dặn tôi tiếp đón cậu chu đáo, cậu chủ đang ở tầng hai, cậu lên phòng gặp cậu ấy đi.
- Vâng, con cảm ơn dì. Con xin phép lên phòng ạ.
- Được, cậu đi đi.
- Nhưng dì ơi, cho con hỏi phòng nào trên tầng 2 ạ?
- Cậu lên lầu, rẽ phải đi một đoạn là tới phòng cậu chủ.
- Dạ, con biết rồi, cảm ơn dì.
Vương Nguyên theo lời dì giúp việc, đi lên lầu tìm phòng cậu chủ. Đến nơi, cậu gõ cửa, có tiếng nói trong phòng vọng ra.
- Ai vậy? Tìm tôi có việc gì?
- Tôi là gia sư của cậu, tôi có thể vào không?
- Gia sư à? Không cần, cậu quay trở về đi, tôi không cần học đâu.
- Cậu không mở cửa thật sao?
- Sao cậu phiền quá vậy, tôi nói không cần mà.- Người bên trong nói vọng ra, trong giọng nói có vẻ tức giận.
- Cậu chủ, tôi được thuê tới đây dạy học, không học là việc của cậu nhưng tôi phải làm theo nghĩa vụ, mong cậu hiểu cho.
- Thôi, được rồi, cậu vào đi.
Tuấn Khải tiến đến mở cửa cho cậu, Vương Nguyên bước vào phòng,nhìn quanh không gian căn phòng thật tươi sáng. Bức tường được sơn màu xanh, làm không gian trở nên bừng sáng, trên tường còn treo poster Karry. Thấy người kia ngẩn ngơ hồi lâu, Vương Tuấn Khải mới lên tiếng:
- Cậu ngồi đi, cậu là gia sư mới đến sao, cậu tên gì?
- Tôi là Vương Nguyên, còn cậu?
- Tôi lớn hơn cậu một tuổi, gọi tôi là anh, tên tôi là Vương Tuấn Khải, bây giờ chúng ta học chứ?
- Được, anh lấy sách vở ra đi, chúng ta bắt đầu học.- Vương Nguyên mỉm cười nhìn anh.
Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, trong giây phút bắt gặp nụ cười ngọt ngào của cậu, đã chiếu soi vào tim anh, làm tim anh hẩng lên một nhịp, nhịp tim cũng đập liên hồi, chính anh cũng không hiểu được vì sao tim mình trở nên như vậy, anh thầm nghĩ:
"Vương Tuấn Khải, mày sao vậy,vì sao lại có cảm giác thân quen đến lạ, nhìn cậu ta lại cảm thấy đau lòng, cảm xúc kỳ lạ này là gì đây,lẽ nào mày yêu cậu ta rồi sao? Không được, bình tĩnh lại, mày không được thay lòng, Bánh Trôi còn đang ở nơi nào đó đợi mày đó. Mày nhất định không thể phụ lòng em ấy".
Thấy anh ngẩn người nhìn mình, Vương Nguyên vội lay nhẹ anh, nói:
- Này, cậu chủ, anh không sao chứ? Anh không nghe tôi nói gì sao?
- À,..có chứ, chúng ta học đi.
- Ừ.Vậy tôi ra một bài toán đơn giản cho anh, anh giải cho tôi xem.
-Được.
Vương Nguyên ngồi ra đề, Tuấn Khải ngẩn ngơ nhìn theo cậu, cả buổi học, anh cũng không chú tâm học bài,chỉ lo ngồi ngắm nhìn cậu gia sư bên cạnh.
Thời gian cứ thế trôi, tới 11 giờ trưa, cả hai cũng học xong, Vương Nguyên đứng dậy,thu dọn sách vở,đeo balô lên vai, tạm biệt anh ra về.
- Cậu chủ, tôi về đây, hẹn gặp cậu vào ngày mai.
-Ừ, cậu đi đường cẩn thận, đây là tiền lương của cậu, ba mẹ nhờ tôi chuyển cho cậu đó, cảm ơn đã dạy tôi học.
- Vậy cảm ơn anh, tôi về trước đây!
- Để tôi tiễn cậu.
Tuấn Khải tiễn Vương Nguyên xuống lầu, quay bước trở lên phòng, mở ngăn bàn, lấy ra một sợi dây chuyền rất đẹp, có hình cỏ bốn lá may mắn, màu trắng bạc, anh cầm sợi dây chuyền trong tay thầm nói với bản thân:
"Đã đến lúc anh đi tìm em rồi Bánh Trôi à. Anh nhất định sẽ tìm được em, hãy đợi anh một thời gian nữa, lần này anh sẽ không buông em ra nữa."
Phía dưới nhà, Vương Nguyên tuy đã đi một đoạn xa,cậu vẫn ngoái đầu nhìn lại căn nhà đó
, không hiểu sao từ khi gặp cậu chủ, trong lòng cậu cảm thấy rất vui, có cảm giác vô cùng thân thuộc, nhưng cậu lại không nhớ ra điều gì. Rồi cậu cũng đạp xe về nhà, Thiên Tỷ đang dọn cơm, cậu đi vào bất ngờ hù Thiên Tỷ.
- Mình về rồi nè, cậu đang làm gì đó?
- Nguyên Nhi, cậu về rồi à, lên phòng thay đồ xuống ăn cơm thôi, mình nấu xong rồi.
- Tuân lệnh Thiên Thiên.
- Hôm nay cậu đi làm sao rồi? Công việc ổn không?
- Ừ, mình làm gia sư cho cậu chủ Vương Gia, lương tháng cũng ổn định, người đó tuy lạnh lùng nhưng thực chất bên trong cũng là con người tình cảm.
- Cậu mới gặp người ta đã có ấn tượng tốt như vậy, đừng nói cậu thích người ta nha.
- Không biết nữa, nhưng dù người đó có tốt cũng không sánh bằng caca Tiểu Karry của mình, mình nhất định sẽ tìm được anh ấy.
- Bao năm trôi qua như vậy, giờ này không biết Karry còn nhớ cậu không? Hẹn ước năm đó chắc cũng lãng quên thôi.
- Thiên Thiên, mình tin Karry, anh ấy còn tặng mình sợi dây chuyền Tứ diệp may mắn,hẹn ước năm đó chắc chắn Karry không quên đâu.
- Thôi, cậu ăn cơm đi,cả ngày đã vất vả, ăn nhiều vào nha.- Thiên Tỷ gắp đồ ăn cho Nguyên.
- Ừ, cảm ơn Thiên.Thật may mắn vì có cậu bên mình.Wo ai ni, Thiên a~
- Mình cũng vậy.
[ Biệt thự Vương Gia]
Vương Tuấn Khải đang ngồi ăn cơm, nghe tiếng chuông cửa reo lên, cậu nói:
- Dì Lan, ra mở cửa giúp tôi.
- Dạ,cậu chủ.
Dì Lan theo lệnh Khải bước ra mở cửa, cửa bật mở, Chí Hoành đi vào, tiến đến bên Karry nói:
- Anh họ, em về nước rồi, anh không hoan nghênh em sao?
- Chú về sớm vậy, không phải nói ngày mốt mới về tới sao?
- Em đi chuyến bay đường dài mà anh, ủa, Khải ca đang ăn cơm hả, em đói bụng quá, cho em ăn với nha.
- Ngồi xuống đi, cùng nói chuyện. Chuyến này về nước chắc không phải chỉ muốn thăm anh chứ,chú còn có chuyện gì, nói đi.
- Anh họ thật thần thông quảng đại, đúng là chỉ Khải ca hiểu em, lần này về nước, em sẽ chinh phục tình yêu.
- Chú có người thương rồi sao? Ai vậy, ai mà xấu số lọt vào mắt Lưu thiếu gia nhà ta nhỉ?
- Cậu ấy là người thiếu niên đáng yêu nhất trên đời, một thiên thần hiện diện trong trần gian, người em yêu thầm chính là Vương Nguyên.
- Vương Nguyên?- Tuấn Khải khựng lại khi nghe nhắc đến tên người kia, anh tức giận buông đũa xuống bàn, đứng dậy rời đi, mặc cho Chí Hoành gọi với theo:
- Khải ca, anh không ăn sao?
- Không, tôi no rồi, chú ăn đi. Tôi cảm thấy hơi mệt,tôi lên phòng trước.
Vương Tuấn Khải đi lên phòng, thả mình xuống giường, đeo Head phone nghe nhạc và suy nghĩ:
" Vì sao nghe Chí Hoành nói tới cậu ta, mình lại không vui, lẽ nào say nắng cậu ta mất rồi? Không đâu, cậu ta không phải Bánh Trôi, người mình thích chỉ có em ấy. Chí Hoành thích ai cũng đâu có liên quan tới mình chứ, thôi,không nghĩ gì nữa, mặc đi.".
Vương Tuấn Khải gác lại mọi suy nghĩ bản thân, an tĩnh nghe nhạc, cảm thấy mệt mỏi, anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Ngoài trời,tia nắng vẫn dịu dàng chiếu soi nhân thế củng cơn gió thu dịu mát nhẹ thổi qua hiên nhà.
End One short.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip