Harry ngồi tựa lưng vào một thân cây lớn gần bờ Hồ Đen, nơi ánh nắng chiều vàng óng len lỏi qua những tán lá, nhẹ nhàng rọi xuống bãi cỏ xanh rì. Cơn gió thoảng qua mang theo hương thơm của hoa dại và hơi nước mát lành từ hồ, khiến tâm hồn cậu như dịu lại.
Cậu nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi ánh mặt trời đang dần ngả xuống, nhuộm cả bầu trời một màu cam rực rỡ. Đầu óc Harry thoáng nhẹ đi, không còn những nỗi lo, những ký ức đau thương đè nặng lên trái tim. Nơi đây, giữa thiên nhiên thanh bình của Hogwarts thời xa xưa, cậu thấy mình nhỏ bé, nhưng cũng thật an toàn.
-Thật kỳ lạ...
Harry nghĩ, mắt khẽ khép lại.
-Mình đã luôn khao khát có một nơi bình yên như thế này. Không Voldemort, không lời nguyền, không chiến tranh... Nhưng liệu nơi này có phải là thực không? Hay chỉ là một giấc mơ mình vô tình lạc vào?
Cậu nghiêng đầu, cảm nhận những tia nắng ấm áp ve vuốt trên gương mặt. Trong giây phút ấy, Harry để lòng mình buông lơi, không còn tự dằn vặt bởi những trách nhiệm hay quá khứ.
-Nếu có thể... mình cũng muốn ở lại đây mãi mãi...
Lời tự nhủ cuối cùng vang lên trong tâm trí cậu, trước khi cơn buồn ngủ ập đến. Harry gục đầu xuống, đôi tay vẫn đặt hờ hững trên cỏ, chìm vào một giấc ngủ nhẹ nhàng dưới nắng vàng. Không ai quấy rầy cậu, không có những tiếng la hét hay xung đột, chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng sóng hồ vỗ nhẹ vào bờ.
Không rõ bao lâu sau, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, kéo Harry ra khỏi giấc ngủ:
-Harry Potter, dậy đi. Tớ có điều này muốn cho bồ xem.
Harry mơ màng mở mắt, thấy trước mặt mình là một người lạ – một phù thủy sinh mặc áo chùng đen, đôi mắt sáng lấp lánh như đang giấu điều gì đó.
-Bồ là ai?
Harry hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ. Người đó chỉ mỉm cười, cúi xuống kéo tay cậu đứng dậy.
-Đừng lo, tớ không làm hại bồ đâu. Chỉ là có thứ này rất thú vị ở rìa Rừng Cấm mà tớ nghĩ bồ sẽ thích. Bồ không muốn khám phá sao?
Harry thoáng do dự, nhưng ánh mắt tò mò của cậu bị cuốn hút bởi giọng nói dịu dàng ấy.
-Rừng Cấm ư? Salazar bảo không nên đến đó.
-Ồ, chỉ ở rìa thôi, không đi sâu đâu. Và bồ có tớ ở đây, sẽ không có gì nguy hiểm cả.
Harry nhìn quanh, thấy không có ai khác ở gần đó. Dường như tất cả mọi người đều bận rộn trong trường. Trước lời mời gọi kỳ lạ, lòng cậu vừa có chút ngập ngừng, vừa có chút hiếu kỳ.
-Được rồi... nhưng chỉ một lát thôi.
Harry đáp, theo chân người lạ rời khỏi gốc cây và tiến về phía khu rừng. Ánh mặt trời lúc này đã bắt đầu ngả về phía tây, khiến bóng cây kéo dài, trông như những bàn tay khổng lồ đang vươn ra từ trong bóng tối. Harry không biết rằng, phía trước, rìa Rừng Cấm ấy đang chờ đợi cậu với những điều không thể lường trước.
Harry bước chân đến rìa Rừng Cấm, nơi ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều dần bị che lấp bởi những tán cây um tùm, tạo thành một khung cảnh âm u và lạnh lẽo. Không khí trở nên nặng nề, gió thổi mang theo mùi đất ẩm, khiến cậu rùng mình. Người đi trước Harry dừng lại ở một khoảng trống nhỏ, nơi mặt đất phủ đầy lá khô.
-Đây rồi.
Người đó nói, quay lại nhìn Harry với ánh mắt sắc lạnh mà cậu chưa từng thấy trước đây.
-Nơi này đủ yên tĩnh để chúng ta trò chuyện.
Harry khựng lại, cảm nhận được điều gì đó không ổn.
-Trò chuyện? Bồ muốn nói về điều gì?
Nụ cười của người đó trở nên méo mó, đầy vẻ độc ác.
-Không phải chuyện mà ngươi muốn nghe đâu, Harry Potter. Nhưng ngươi sẽ phải trả giá vì cái cách bốn kẻ sáng lập đã biến Hogwarts thành thứ chúng muốn. Đặc biệt là Salazar Slytherin, hắn không xứng đáng được ca ngợi như một kẻ vĩ đại!
Harry nhíu mày, lùi lại một bước.
-Ngươi đang nói cái gì? Salazar là bạn của ngươi...
-Bạn ư?
Người đó bật cười, tiếng cười khô khốc vang vọng giữa khu rừng.
-Hắn đã phản bội ta, như cách hắn phản bội tất cả những lý tưởng mà Hogwarts từng được xây dựng trên. Hắn là kẻ tham vọng và ích kỷ, nhưng ngươi... ngươi dám tin tưởng hắn ư?
Trước khi Harry kịp phản ứng, người đó rút đũa phép ra và vung mạnh.
-Crucio!
Cơn đau như lưỡi dao bén đâm xuyên qua từng tế bào trong cơ thể Harry. Cậu ngã khuỵu xuống đất, toàn thân co giật, hơi thở bị cắt ngang. Harry hét lên, giọng nói vang vọng giữa không gian lạnh lẽo, nhưng không ai nghe thấy.
-Ngươi nghĩ mình đặc biệt sao? Ngươi chỉ là một thằng nhóc ngu ngốc bị lợi dụng, giống như tất cả những kẻ khác từng tin vào bốn kẻ đó!
Giọng nói của người kia trở nên cay nghiệt, mỗi câu nói như một nhát dao đâm xuyên tâm trí Harry. Người đó vung đũa lần nữa, lần này một tia sáng đỏ bắn trúng Harry, khiền cậu ngã ra phía sau. Một vết thương lớn hiện lên trên tay cậu, máu chảy ra thấm ướt áo chùng. Cơn đau làm cậu không thở nối, chỉ có thể nằm bất động trên mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt nhòe đi vì nước mắt và kiệt sức. Người đó tiến đến gần, cúi xuống nhìn Harry với ánh mắt đầy căm hận.
-Ngươi có biết Salazar đã làm gì không? Hắn từ chối những người như ta, từ chối những người không đủ thuần huyết. Hắn để cho sự phản bội và yếu đuối của Gryffindor phá hủy tất cả. Và giờ ngươi, kẻ được hắn ưu ái, sẽ phải trả giá thay cho hắn!
Người đó cười điên dại.
-Hắn đồng thời cũng cướp đi người ta yêu nhất. Mối thù này, nhất định phải trả! Ân oán không đơn giản đâu, Harry!
Harry cố gắng cử động, nhưng toàn thân cậu như không còn sức lực. Cậu thở gấp, ánh mắt mờ đi, chỉ nghe tiếng cười điên loạn của người kia vang vọng trong không gian tối tăm.
Cậu cảm thấy mình đang rơi vào một vực thẳm không đáy, không ánh sáng, không hy vọng. Nhưng sâu trong lòng, Harry không muốn bỏ cuộc. Cậu nghĩ về Salazar, về những người đã tin tưởng cậu, về trách nhiệm mà cậu mang. Cậu phải sống, phải vượt qua điều này, vì thế giới thực, vì những người cậu yêu thương.
Harry cảm thấy đôi mắt mình nặng trĩu, cơ thể rệu rã nằm trên nền đất lạnh. Mỗi cơn đau chạy dọc cơ thể như những mũi kim xuyên qua từng thớ thịt. Hơi thở cậu gấp gáp, máu từ vết thương trên tay nhỏ từng giọt xuống đất, hòa lẫn vào lá khô. Người kia đứng thẳng dậy, nụ cười tàn nhẫn vẫn hiện hữu trên khuôn mặt.
-Thật yếu đuối, Harry Potter. Làm sao ngươi có thể mang trọng trách lớn lao nếu chỉ chịu đựng chút đau đớn này cũng không nổi?
Người đó lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Harry muốn phản kháng, muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng cậu khô khốc, chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt. Từng hình ảnh hiện lên trong đầu cậu – gương mặt của Hermione, Ron, Sirius, những người đã ngã xuống vì cậu, vì lý tưởng mà họ cùng tin tưởng. Cậu không thể chết ở đây, không thể bỏ mặc tất cả. Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng và đầy uy quyền vang lên từ phía xa, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
-Buông đũa phép xuống, ngay lập tức.
Harry cố mở mắt, ánh nhìn nhòe nhoẹt vì đau đớn. Một bóng dáng cao lớn tiến đến – Salazar Slytherin. Chiếc áo chùng đen của y phấp phới trong gió, đôi mắt đỏ sáng rực, đầy giận dữ. Người kia giật mình, quay phắt lại.
-Salazar...
-Eris Lancher, tránh ra. Ngươi động vào ai cũng được, ta không quan tâm - Salazar cất giọng trầm, từng từ như mang theo một cơn bão lạnh lẽo - nhưng động vào Harry Potter là sai lầm lớn nhất đời ngươi.
Người đó cười khẩy, nhưng sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
-Vẫn là ngươi, Salazar. Ngươi luôn bảo vệ những kẻ không xứng đáng. Nhưng lần này...
Người đó vung đũa phép, định tung một lời nguyền về phía Salazar. Salazar chỉ cần một cái phẩy tay. Một luồng sáng xanh ngọc mạnh mẽ bắn ra từ đũa phép của y, chặn đứng lời nguyền và hất văng người kia ra xa, khiến hắn ngã mạnh xuống đất. Harry lịm đi, nhưng cậu cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ nhưng ấm áp nâng lấy mình. Salazar cúi xuống, giọng y dịu lại, khác hẳn sự lạnh lùng trước đó.
-Harry, tỉnh lại. Ta ở đây rồi.
Harry yếu ớt mở mắt, đôi môi run rẩy cố gọi tên y.
-Salazar...
-Yên tâm, ta sẽ đưa em về.
Salazar nói, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Y phẩy đũa phép, tạo ra một ánh sáng xanh bao bọc lấy cơ thể Harry, làm dịu bớt những vết thương của cậu.
Người kia lồm cồm bò dậy, nhưng Salazar không cho hắn cơ hội. Với một cái vung tay mạnh mẽ, y khóa chặt hắn trong một vòng sáng ma thuật, giam hắn lại như một con thú bị xiềng xích. Salazar bế Harry lên, cậu cảm nhận được hơi ấm từ y truyền sang cơ thể lạnh ngắt của mình.
-Em sẽ không sao đâu, ta hứa.
Y thì thầm, như một lời trấn an, vừa dành cho Harry, vừa dành cho chính mình. Salazar bế Harry trong tay, đôi mắt xanh sắc lạnh của ông nhìn chằm chằm vào kẻ đang bị vòng sáng ma thuật trói chặt.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc mất tập trung ấy, kẻ đó nở một nụ cười hiểm độc
-Avada Kedavra!
Một tia sáng xanh lè lóe lên, nhưng may mắn Salazar kịp thời vung đũa phép tạo ra một tấm khiên chắn. Tia sáng văng sang một bên, đánh sập một thân cây gần đó.
Nhưng ngay lúc ấy, kẻ kia lao về phía Harry với một lời nguyền mạnh mẽ khác.
-Diffindo!
Lời nguyền sắc bén như lưỡi dao chém trúng vai Harry trước khi Salazar kịp phản ứng. Máu bắn ra, thấm ướt chiếc áo chùng, và cơ thể cậu rung lên vì đau đớn.
-Harry!
Salazar hét lớn, giọng nói không còn chút uy nghiêm nào, chỉ còn lại sự hoảng loạn và đau đớn. Người kia cười lớn, giọng điệu đầy hả hê.
-Ngươi thấy chưa, Salazar? Không phải lúc nào ngươi cũng có thế bảo vệ những gì mình yêu thương!
Trước khi Salazar có thể đáp trả, kẻ đó tung thêm một lần Crucio nữa và biến mất, để lại một làn khói đen tan biến trong không khí. Cậu rên rỉ, toàn thân chảy máu và quằn quại. Salazar cúi xuống nhìn Harry, bàn tay y run rẩy chạm vào vết thương sâu hoắm trên vai cậu. Máu vẫn chảy không ngừng, nhuộm đỏ bàn tay y.
-Harry... đừng nhắm mắt, nghe ta!
Harry hé mở đôi mắt mờ đục, cố gắng mỉm cười yếu ớt.
-Salazar...tôi không sao..
Nhưng giọng nói cậu yếu ớt, gần như chỉ là một tiếng thì thầm.
-Đừng nói nữa!
Salazar cắt ngang, giọng y như gào lên trong tuyệt vọng. Đôi mắt y đỏ ngầu, vừa đau đớn vừa giận dữ. Y đưa đũa phép lên, niệm một loạt bùa chú chữa trị. Nhưng dù phép thuật của Sala có mạnh mẽ, vết thương vẫn không ngừng rỉ máu, như thể bị trúng lời nguyền hắc ám sâu sắc.
Salazar siết chặt tay, toàn thân y run lên. Lần đầu tiên trong đời, y cảm thấy bất lực.
-Ta không cho phép em rời xa ta, nghe rõ không?!
Harry yếu ớt gật đầu, đôi môi cậu mấp máy
-Salazar... đừng giận... chỉ cần thấy ngài ở đây,tôi... không sợ...
Những lời nói của Harry như một nhát dao đâm sâu vào trái tim Salazar. Y siết chặt cậu trong vòng tay, cúi đầu thấp xuống, để trán mình chạm vào trán cậu.
-Em thật ngốc, Harry... Nếu ta mất em, thì tất cả những gì ta làm còn có ý nghĩa gì nữa?
Ánh mắt Salazar tối sầm lại. Y hứa với chính mình rằng kẻ kia sẽ phải trả giá đắt, nhưng giờ đây, điều duy nhất quan trọng là mạng sống của Harry. Salazar bế Harry lên một lần nữa, vòng tay y chắc chắn và dịu dàng hơn bao giờ hết.
-Ta sẽ đưa em về. Hãy tin ta, Harry. Em sẽ ổn.
Salazar bế Harry trên tay, bước nhanh qua những hành lang dài của Hogwarts. Bóng tối buông xuống phủ đầy ngôi trường, chỉ còn ánh sáng từ những ngọn đuốc lập lòe trên tường. Gương mặt Harry tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt như ngọn lửa sắp lụi tàn. Máu từ vết thương trên vai thấm ướt vạt áo chùng của Salazar, nhỏ giọt từng bước theo hành trình của y. Salazar không nói gì, nhưng ánh mắt y sắc lạnh, đầy giận dữ và đau đớn. Cảm xúc trong lòng y là một cơn bão hỗn loạn, vừa sợ hãi trước tình trạng của Harry, vừa căm thù kẻ đã làm tổn thương cậu.
Khi bước qua phòng bệnh, cánh cửa lớn bật mở, ba người còn lại trong bộ tứ sáng lập đã chờ sẵn ở đó. Godric Gryffindor là người đầu tiên lao đến, đôi mắt ánh lên sự lo lắng hiếm thấy.
-Salazar! Chuyện gì đã xảy ra với Harry?!
Godric hét lên, nhìn thấy cơ thể bất tỉnh của cậu trên tay bạn mình.
-Đừng hỏi, Godric...
Salazar đáp, giọng lạnh băng nhưng đầy kiềm chế. Y đặt Harry lên một chiếc ghế dài gần đó, rồi cúi xuống kiểm tra nhịp thở của cậu, tay Sala run lên khi niệm bùa chữa lành thêm một lần nữa. Rowena và Helga cũng chạy đến, vẻ mặt đầy hoảng hốt. Rowena quỳ xuống cạnh Harry, kiểm tra kỹ vết thương, đôi mắt sắc sảo của cô lóe lên sự nghi ngờ.
-Vết thương này... đây là lời nguyền hắc ám. Kẻ tấn công cậu ấy là ai, Salazar?
Salazar đứng thẳng dậy, ánh mắt y như bùng cháy.
-Eris Lancher, một kẻ hèn nhát, ẩn mình trong bóng tối. Nhưng tôi sẽ tìm ra hắn, và hắn sẽ trả giá cho những gì đã làm với Harry.
-Cậu định làm gì?
Helga hỏi, giọng cô dịu dàng nhưng mang theo sự nghiêm khắc.
-Cậu không thể bỏ lại Harry trong tình trạng này để đuổi theo kẻ đó được.
Salazar quay phắt lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
-Tôi không cần các cậu dạy tôi phải làm gì. Tôi sẽ đích thân xử lý chuyện này. Các cậu hãy chăm sóc Harry, thế là đủ.
Godric bước tới, đặt tay lên vai Salazar, giọng nói kiên quyết nhưng không kém phần nghiêm trọng.
-Không, Salazar. Cậukhông nghĩ gì đến việc Harry có thể lại gặp nguy hiểm sao? Nếu kẻ đó quay lại và chúng ta không bảo vệ cậu ấy thì sao? Đừng để lòng hận thù làm mờ lý trí của cậu!
Salazar hất tay Godric ra, giọng y như gầm lên.
-Đừng nói với tôi về lý trí! Kẻ đó suýt giết chết Harry, và các cậu muốn tôi ngồi yên chờ đợi? Tôi không như cậu, Godric. Tôi không để tình cảm yếu đuối ngăn cản tôi bảo vệ người tôi yêu thương.
Godric trừng mắt nhìn Salazar, nhưng trước khi có thể nói thêm gì, Rowena xen vào, giọng cô sắc sảo và lạnh lùng.
-Salazar, chúng tôi hiểu cơn giận của cậu, nhưng cậu không thể hành động mù quáng. Nếu cậu để cảm xúc điều khiển, cậu có khác gì kẻ đã tấn công Harry?
Helga đứng gần đó, cố gắng giữ bình tĩnh.
-Salazar, xin hãy suy nghĩ lại. Harry cần cậu, hơn bất kỳ ai khác. Nếu cậu bỏ đi, cậu ấy sẽ thế nào?
Salazar nắm chặt tay, những ngón tay trắng bệch vì tức giận.
-Nếu các cậu không muốn giúp, thì tránh đường ra! Harry sẽ ổn nếu các cậu chịu bảo vệ cậu ấy.
-Không!
Godric dứt khoát.
-Tôi sẽ không để cậu đi. Cậu không phải là người duy nhất quan tâm đến Harry. Chúng ta đều ở đây vì cậu ấy. Cậu không có quyền quyết định một mình!
Bầu không khí trở nên căng thẳng, như sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Salazar nhìn chằm chằm Godric, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy đau khổ. Cuối cùng, y quay đi, giọng nói trầm thấp, gần như lạc đi vì kiềm nén.
-Tôi không cần sự đồng ý của các cậu. Nhưng nếu Harry tỉnh lại và hỏi tôi đã làm gì... thì hãy nói với cậu ấy rằng tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cậu ấy thêm một lần nào nữa.
Rồi Salazar bước nhanh ra khỏi phòng, để lại ba người còn lại đứng trong sự bối rối và lo lắng. Godric nhìn theo bóng bạn mình, đôi mắt tràn ngập sự thất vọng nhưng cũng mang theo nỗi buồn.
Rowena và Helga quay lại chăm sóc Harry, nhưng không ai nói thêm lời nào. Trong sự im lặng, họ hiểu rằng trái tim Salazar đang bùng cháy không chỉ bởi giận dữ, mà còn bởi tình yêu sâu sắc và nỗi sợ mất đi người mà y đã lỡ dành trọn tình cảm.
Căn phòng chìm trong một bầu không khí nặng nề. Ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường le lói, chập chờn như sắp tắt, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo. Harry nằm bất động trên chiếc giường dài ở góc phòng, gương mặt cậu tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt không chút sức sống.
Vết máu trên vai cậu đã được lau sạch, nhưng vết thương vẫn nhức nhối, ẩn sâu trong đó là một lời nguyền hắc ám không dễ phá giải. Mỗi hơi thở của cậu dường như nặng nhọc hơn, ngực cậu phập phồng yếu ớt như đang chống chọi với một cơn bão vô hình.
Godric đứng lặng gần cửa, đôi mắt màu hổ phách đầy suy tư và lo lắng. Dù tính cách chủ nhiệm nhà Gryffindor thường mạnh mẽ, đầy sức sống, nhưng giờ đây, sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt cương nghị. Godric không ngừng siết chặt chuôi đũa phép, như muốn tìm cách giải tỏa cơn tức giận và bất lực đang dâng lên trong lòng.
Rowena ngồi trên một chiếc ghế gần giường, đôi mắt xanh sắc sảo của cô chăm chú nhìn Harry, cố tìm ra manh mối từ những biểu hiện yếu ớt trên gương mặt cậu. Ánh sáng từ những ngọn đuốc phản chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ đẹp thanh cao nhưng cũng chất chứa sự mệt mỏi. Trong đầu cô, hàng trăm giả thuyết và phương án chữa trị được vạch ra, nhưng tất cả đều bị gạt đi vì không có lời nào đủ khả thi.
Helga vẫn ngồi sát bên Harry, bàn tay dịu dàng của cô nắm lấy tay cậu, như thể sợ rằng chỉ cần buông ra, cậu sẽ bị bóng tối kéo đi mãi mãi. Sự lo lắng hiện rõ trên đôi mắt ấm áp ấy, nhưng không giống hai người còn lại, Helga không để sự bất an lấn át. Cô vẫn kiên trì truyền cho Harry một chút hơi ấm, dù biết rằng điều đó có thể chẳng mang lại kết quả gì.
Godric cuối cùng lên tiếng với một lời nhắc nhở nhẹ nhàng và quyết đoán, khiến Rowena gật đầu đồng ý. Họ cần ổn định tình hình trong trường, đặc biệt là khi sự kiện này có thể gây hỗn loạn. Cả hai trao đổi ánh mắt với Helga, như ngầm nhắn nhủ cô hãy ở lại canh chừng Harry.
Khi Godric và Rowena rời khỏi phòng, bầu không khí càng trở nên u ám. Những ngọn đuốc trên tường dường như cháy yếu hơn, bóng tối len lỏi vào từng góc phòng, bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé đang nằm trên giường.
Harry bất động, nhưng cơ thể cậu như chìm sâu hơn vào chiếc giường, từng hơi thở ngày càng mỏng manh. Những vết thương trên người cậu dần chuyển sang sắc tím tái, nhức nhối như đang lan tỏa một thứ độc tố vô hình. Helga khẽ cử động, cúi sát xuống để kiểm tra, đôi tay cô run rẩy khi nhận ra tình trạng của Harry đang chuyển biến xấu đi.
Căn phòng giờ đây chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ, như một khoảng lặng trước cơn bão. Không có âm thanh nào ngoài tiếng thở yếu ớt của Harry và nhịp đập gấp gáp trong lồng ngực của Helga. Một sự bất an vô hình lan tỏa trong không khí, như thể bóng tối đang dần nuốt chửng mọi hy vọng còn sót lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip