Tình cờ gặp nhau...

Phần I : Yu Jian

  “Đôi khi  lang thang tôi bắt gặp những người bạn kì lạ”

 NolnThật ra tớ mắc phải một bệnh khó chữa

JunlingKhông đùa chứ? Bệnh gì?

NolnBệnh lười.

JunlingỜ, ví dụ xem nào

NolnTớ đi học muộn 3 đến 4 ngày trong một tuần với lí do ngủ nướng, sách vở  của tớ lộn xộn vì ít dọn dẹp, trời nắng thì không mang mũ, trời mưa thì ngại mang ô, việc hôm nay thì cứ muốn để ngày mai...

JunlingXem ra bệnh cũng nghiêm trọng đấy. Có cần tớ giúp gì không?

NolnBằng cách nào?

JunlingChưa biết được, nhưng mà cứ yên tâm. Mà này! Trời mưa thì phải nhớ mà mang ô đi chứ!

NolnHi, bệnh rồi mà. Nếu có tình cờ gặp ai đấy đi mưa mà không có ô, hớt hải với bộ dạng lố bịch của kẻ lười biếng, thì đó chính là tớ!

JunlingVậy thì lúc ấy tớ sẽ lại gần cậu và hỏi:

"Cô à! có cần ô không?"

NolnỒ! ^^

Junling: "Mua 1 tặng 1, tôi bán rẻ cho!"

Noln:  Oài, thế ô của cậu có những màu gì?

JunlingVậy cô muốn một chiếc ô màu gì ?

Noln"Màu trong veo"

Junling: ...

Noln: Hey! Chàng bán ô, tớ phải đi học rồi, sẽ comment lại trong blog cậu sau. À! Nếu mùa đông năm sau ở Bắc Kinh cậu bắt gặp ai đấy không mang ô lúc trời mưa, hớt hải với bộ dạng hơi lố bịch, thì đấy chính là tớ!

JunlingOk, hẹn gặp lại ở Bắc Kinh , tớ sẽ để dành cái ô màu "Trong veo" cho cậu , Zai Jian!

Kỳ nghỉ tết năm nay đến sớm hơn mọi năm, mới về nước được  vài ngày mà Linh đã đầu tắt mặt tối với gặp mặt và thăm hỏi, nào là thăm hỏi ông bà nội, ông bà ngoại, các cô  các bác, nào là tụ tập bạn bè thân thiết, đi mua sắm cùng với mẹ, đến chơi nhà một vài người bạn học cùng bên Trung Quốc…Ngần ấy việc đủ để cho anh quên khuấy đi nỗi nhớ của mình, nỗi nhớ với thành phố nhỏ thân thương này, nơi mà mỗi năm anh chỉ trở về có 1, 2 lần vào dịp tết âm lịch và nghỉ hè. Xa Hà Nội là xa những kí ức thân quen, xa con phố tinh mơ khi chưa tấp nập dòng người qua lại, xa những mùa cây khẳng khiu người ta giăng đèn khi đông đến, xa bố, xa mẹ - đó chính là xa những bình yên.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ vùi, có lẽ là giấc ngủ ngon nhất từ hôm về nghỉ tết, Linh với tay nhìn đồng hồ, 6h chiều. Bây giờ thì anh đã là tỉ phú về thời gian sau khi đã hoàn thành những nghĩa vụ của con ngoan, cháu thảo, bạn hiền...

Mặc thêm chiếc áo khoác Jean và cái khăn quàng màu ghi nhạt, anh đi bộ ra khỏi nhà, sải bước trên con đường tấp nập người đi sắm tết, ngoài phố sáng trưng những ánh đèn màu nhấp nháy. Mùa đông năm nay sao mà lạnh thế, dù đã quen với những mùa đông giá lạnh có tuyết rơi trắng xoá của Bắc Kinh nhưng anh vẫn không khỏi rùng mình  trước cái lạnh tê buốt bàn tay. Bên kia hồ Ngọc Khánh vẫn là một vài hàng Hạt Dẻ Nóng, thỉnh thoảng bốc lên những làn khói mỏng đến hấp dẫn, phải rồi Hạt Dẻ Nóng bọc trong túi giấy ủ ấm cả bàn tay. Nó làm anh nhớ về những ngày học phổ thông, những kỉ niệm học trò, mùa đông, hạt dẻ đựng trong túi giấy, cô bạn cùng bàn… tất cả giống như một kí ức xa xôi. Anh chợt mỉm cười.

Linh bước vào quán Cafe có cây đàn Dương Cầm quen thuộc, vẫn là những chiếc ghế nhung đỏ ấm cúng, những chậu Thường Xuân rủ dài bên cửa sổ, bức tranh vẽ hoa Bồ Công Anh trắng muốt đang tung bay và cây đàn Dương Cầm nhỏ sáng loáng. Linh chọn một chỗ ngồi sát tường để có thể ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp đang chuyển mình những ngày giáp tết, bên ly Cafe nghi ngút khói anh thấy mình đã tìm về bình yên, bởi vì sao ư? Ngoài kia là dòng người nối đuôi nhau vội vã, tiếng còi xe, tiếng nói chuyện, tiếng chuyển động của cuộc sống hối hả nhưng đây là thành phố của anh, thành phố này có gia đình anh. Thế thì vì sao nó không bình yên cơ chứ? Đối với anh Hà Nội dù có ồn ào, có chật chội như thế nào đi nữa thì vẫn luôn là chốn bình yên anh có thể dừng chân..

Từ chính giữa căn phòng, tiếng đàn Piano bất chợt vang lên khúc dạo đầu quen thuộc, một bài hát anh đã nghe nhiều lần nhưng không nhớ tên và cô gái chơi Dương Cầm cất tiếng hát, như một phản xạ Linh giật mình hướng mắt về phía cây đàn. Cô gái đang hát một bài hát bằng tiếng Trung và giờ thì anh đã nhớ ra giai điệu quen thuộc ấy chính là Yu Jian của Tôn Yến Tư. Linh khẽ mỉm cười, một điều thú vị mà chưa bao giờ anh bắt gặp ở quán Dương Cầm. Cô gái có giọng hát trong veo, đôi tay nhỏ cuốn trên những phím đàn thật uyển chuyển, cô ấy hát rằng:

 “Em đã nghe thấy sự rời xa của mùa đông…

  …Phía trước tương lai có một người đang chờ đợi...

...Gặp anh chính là sự tình cờ đẹp đẽ nhất…”

Và những điều mà cô ấy hát có lẽ trong quán Dương Cầm này chỉ có mình anh mới hiểu!    

Chương II: Mùa hoa cải, giá vẽ và máy ảnh tele ống dài                           

Chỉ còn chưa đầy 10 ngày nữa là đến Tết, ai ai cũng hối hả và náo nức. Sáng nay, Linh đến giúp ông nội sắp xếp lại vườn cảnh, sau đó sẽ chạy xe ra ngoại ô để vẽ một vài thứ mà thật ra là vẽ cánh đồng hoa cải ven sông, món quà sinh nhật anh đã hứa tặng cho Linh Hân cô em gái nhỏ của mình. Trời lạnh nhưng vẫn cónắng vàng trải dài trên sườn đê, những ruộng ngô xanh biếc cao đến đầu người trơ trọi vì đã hết mùa thu hoạch, cánh đồng hoa cải nằm ngay bên bờ sông, vàng rực trong nắng, đẹp đến thơ mộng dưới cái nền lấp lánh đang chầm chậm chảy của dòng sông. Anh dắt xe xuống chân đê, đến gần hơn nữa bức tranh tươi đẹp trước mắt mình, những ngồng cải vàng vươn cao nhẹ đu mình dưới bầu trời trong xanh của ngày đông rực nắng.

Linh đặt giá vẽ xuống, xếp lại hộp màu và bắt đầu vẽ, anh thấy mình là một kẻ vô cùng may mắn khi đã giữ lại những cảm xúc tươi đẹp này vào trong bức tranh của mình.

Chiều về trên bến sông, mặt trời đỏ rực nhưng không có những tia sáng chói chang. Linh quay người lục tìm trong túi vẽ cây cọ nhỏ, anh giật mình phát hiện ra mình đang là mục tiêu của chiếc máy ảnh có ống tele dài từ trên đê hướng xuống. Chủ nhân của chiếc máy ảnh - cô gái đeo chiếc khăn giống màu mặt trời khẽ bối rối khi mình bị phát hiện.

Linh nói vọng lên bằng một giọng khiêu khích:

Này cô! không ai nói với cô là nơi này không được chụp ảnh sao?

Vậy à, không ai cả, thế không có ai nói với anh nơi này không được ngồi để vẽ vời à? Cô gái đáp.

- Nhưng ít ra cũng phải có người nói cho cô biết cô không được chụp người khác khi chưa được cho phép chứ ?

Thế sao? Cũng không ai nói. Vả lại tôi chỉ chụp cái cánh đồng hoa cải kia thôi, trong đó chắc gì đã có anh.

Cô gái bỏ chiếc mũ lưỡi trai màu trắng xuống, cột lại mái tóc rồi thu dọn đồ đạc của mình. Linh thoáng bối rối, tự nhủ mình thật dại miệng, biết không thể thắng nổi miệng lưỡi đàn bà sao còn cố cãi làm cái gì cơ chứ.

Anh định nói điều gì đó nữa với cô gái như là để giảng hoà cho cái xung đột bất đắc dĩ vừa rồi nhưng chợt khựng lại khi phát hiện ra... Cô gái đeo chiếc khăn có màu mặt trời, đội mũ luỡi trai màu trắng, có chiếc máy ảnh tele ống dài... cô ấy chính là cô gái chơi piano trong quán Dương Cầm tối hôm trước...

Chiều đã về thật rồi, nhuộm tím cả một mùa hoa cải vàng ven sông...

Chương III : Đưa đẩy

"Duyên số là khi người này được đưa đẩy đến với người kia"

Vậy là hết tháng 6, tháng 6 mùa mưaThời gian này An vừa tất bật chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp, vừa chạy đôn chạy đáo hoàn thành nốt thủ tục giấy tờ để có thể bay sang Bắc Kinh nhập học vào đầu tháng 9 và chỉ vài ngày nữa thôi cô sẽ chính thức là một cử nhân ngoại ngữ. An cố mường tượng nhưng cũng không thể hình dung nổi cuộc sống xa nhà của mình sẽ ra sao. Ở nơi đó không có Bố thỉnh thoảng đón đưa những chiều cuối tuần tan học, không có Mẹ đọc báo chờ con về ăn cơm trưa, không bạn bè thân thiết để lang thang trên những con phố nhỏ. Nhưng mà sẽ không sao đâu, sẽ quen thôi, ít ra sẽ có anh họ đón mình ở bên ấy, An tự nhủ.

Chiều nay An sẽ đến quán Dương Cầm nhận tháng lương cuối trước khi nghỉ chơi đàn ở đó, đến bây giờ cô cũng không biết giải thích vì sao một người có thiên hướng nghệ thuật như mình lại chọn thi vào một trường ngoại ngữ, mà lại là khoa Trung Văn. Nhưng có điều chắc chắn là cô không hối hận về quyết định ấy vì giờ đây cô vẫn có thể chơi đàn, vẫn có thể hát, nhưng đặc biệt hơn một chút là có thể phiêu những cảm xúc của mình bằng một thứ ngôn ngữ khác.

Tháng 8 rồi mà sao nắng còn gay gắt quá, An ngồi hàng giờ bên chiếc máy tính 2 ngày nữa bay, trong đầu cô lúc này vừa trống rỗng vừa xáo trộn. Không hiểu đó là thứ cảm xúc gì, phải chăng những kẻ sắp xa nhà thường mang thứ tâm trạng kì kục như vậy. Cô copy những file ảnh của gia đình và bạn bè vào máy tính xách tay để sang bên kia mỗi lần thấy nhớ sẽ lôi ra để gặm nhấm theo cách nói của anh họ cô. Con trỏ chuột dừng lại ở một thư mục có tên "Mùa Hoa Cải", bộ ảnh này cô chụp từ trước tết nhưng chưa có dịp post lên khoe mọi người vì còn bận bịu với kỳ thi tốt nghiệp. Cô nhấp chuột vào xem, tự nhiên thấy nhớ mùa đông, nhớ mùa hoa cải vàng ven sườn đê trên đường về quê ngoại. Cô chọn bức hình có anh hoạ sĩ đang say sưa giữ lại một mùa hoa cải trong bức tranh của mình dưới cái nắng mong manh của ngày chiều tàn. Viết một entry mới trong blog, nhấp chuột vào Post this entry, gấp máy tính lại... hai ngày nữa cô đi.

Chương IV: Cơn gió lạ

Linh vừa trở lại Bắc Kinh sau kỳ nghỉ hè ở Việt Nam để tiếp tục với chương trình học của mình, năm thứ 5 xa nhà nhưng mỗi lần rời Việt Nam đến Bắc Kinh anh đều cảm thấy rất chông chênh, cũng phải mất một vài ngày mới lấy lại được cân bằng  mới nguôi ngoai đi nổi nhớ nhà.

Hôm nay là ngày cuối tuần, 9h sáng Linh Hân đã gọi điện thoại từ Việt Nam sang khoe rằng vừa tham gia tiết mục hát đôi ở hội diễn văn nghệ trường , một mực bắt anh vào blog của nó để xem ảnh. Bây giờ ở Việt Nam là 10h, hôm nay là ngày nghỉ chắc Mẹ đang dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị nấu cơm trưa , Bố chắc đã đi họp hội cafe sáng từ lâu rồi, còn cô em gái 19 tuổi đang ngồi luyên thuyên trong điện thoại " Em nhớ anh Linh , em thương anh Linh nhất nhà !" Linh tự hỏi nếu giờ này mình đang ở nhà thì mình sẽ làm gì nhỉ? Có thể vẫn đang ngủ nướng, có thể đã đi cafe sáng với Bố, cũng có khi đang giúp ông nội chăm sóc vườn cây của ông. Chỉ mới nghĩ thế thôi cũng đủ khiến anh muốn lao ngay về Hà Nội. Linh nói với Hân:

- "Anh sẽ lên mạng ngay đây, em cũng lên đi, hai anh em mình nói chuyện, anh cũng thương Hân nhất nhà!"

Lâu lắm rồi Linh không lên mạng, không vào blog, có lẽ cái blog của anh đã mốc meo rồi cũng nên. Cả tháng trời về Việt Nam nghỉ hè làm gì có lúc nào rảnh rỗi ngồi không để blog với chát chít. Entry hội diễn văn nghệ Hân mới post lên trông nó thật dễ thương , em gái anh đứng trên sân khấu mặc một chiếc đầm trắng điệu đà , đi một đôi giày búp bê màu trắng , nắm tay người bạn diễn và hát một cả khúc có tên là "Lựa Chọn". Anh cười,  thấy tự hào lắm về cô em gái.

Blog của Noln có bài viết mới, cô bạn Noln kỳ lạ lâu lắm rồi anh không nói chuyện , anh click chuột vào View blog để đọc bài viết mới của cô. Một luồng cảm xúc mạnh chạy qua anh, quanh quẩn nơi anh và không thể thoát ra ngoài vào giây phút ấy. Entry mới của Noln...một bài thơ về mùa Hoa Cải ven sông, bức ảnh chủ đề của bài viết ấy là cánh đồng hoa cải vàng có anh hoạ sĩ trẻ đang say sưa giữ lại một mùa hoa. Người hoạ sĩ trong bức ảnh chính là anh... bức ảnh chụp anh một chiều ở ngoại ô trước tết. Linh ngả hẳn người ra sau ghế, đôi mắt hướng ra cửa sổ, tháng 9 ở Bắc Kinh gió thổi rồi, những cơn gió lạ.

Cô bạn Noln lẽ nào chính là... cô gái có chiếc máy ảnh tele ống dài đã chụp anh bên bãi cải ven sông chiều hôm ấy, nếu như vậy thì cô bạn Noln cũng chính là cô gái chơi đàn trong quán Dương Cầm. Linh thật sự rất bất ngờ. Thứ cảm xúc lạ lùng này là gì, tại sao lại thoáng qua anh, ngưng đọng trong tâm trí anh. Vẫn biết những bài viết của cô bạn Noln xưa nay thường xoay quanh những bức ảnh phong cảnh nơi cô ấy đi qua nhưng anh không ngờ rằng cô ấy lại chính là cô gái anh gặp buổi chiều hôm ấy.

Linh cười, tự hỏi sự gặp gỡ tình cờ này là thế nào đây?

Trời tháng 9 nhưng Bắc Kinh đã bắt đầu se lạnh rồi, Linh vùi đầu trong chăn cố tận hưởng ngày cuối tuần rảnh rỗi sau một tuần quay lại trường học. Chuông điện thoại kêu, cái giọng nheo nhéo của Hebe & Phi Luân Hải trong Zhi Dui Ni You Gan Jue  vang  lên liên hồi.

A lô! Linh uể oải đáp.

-  Linh à! dậy đi, dậy đọc mẩu giấy tao để trên bàn đi, sáng nay đi sớm quá tao không nỡ đánh thức máy dậy.

- Giấy nào?

Trên bàn ăn ý, dậy đi đấy nhớ!

Đạt ! Đạt ! mày lại gây thêm phiền phức gì cho tao đây hả Đạt?

-  Làm gì có gì, mày đọc đi nhớ tao cúp máy đây.

Đạt là bạn cùng phòng của Linh và cũng là người bạn thân nhất của anh ở bên này. Thằng láu cá này muốn giở trò gì đây không biết. Linh vừa loẹt quẹt đôi dép đi trong nhà vừa lẩm bẩm.

" Linh yêu quý, bạn tốt của tao.hehe. Tao phải đi Nam Kinh gấp vì cái Mai nó ốm 1 tuần nay, tao mà không đi thăm nó chắc nó xé xác tao ra mất. Nhưng mà hôm nay tao lại hẹn cái An em họ tao là dẫn nó đi thăm quan Bắc Kinh, nó vừa mới sang được mấy hôm. Vậy 9h mày đến cổng trường nó đưa em nó đi chơi loăng quăng hộ tao nhé! SĐT của nó là 1590xxxxxx , tao đã gọi điện thông báo với nó rồi. À nó học trường Ngôn Ngữ& VH Bắc Kinh ý. Mày sẽ không lỡ từ chối tao đâu Linh nhỉ!

Kí tên: Bạn Đạt yêu quý của Linh "

Thằng khỉ gió, Linh lẩm bẩm. Mày làm tan tành kế hoạch nghỉ ngơi của tao. Vừa nói Linh vừa đi rửa mặt thay đồ, từ chỗ anh đến trường Ngôn Ngữ & VH Bắc Kinh ít cũng phải mất 1h đi bus. Thôi thì em nó cũng như em mình, Linh khoá cửa phòng xách túi ra khỏi nhà. Trời hôm nay hơi lạnh, đường phố Bắc Kinh vẫn cứ nhộn nhịp như mọi ngày, anh đi bộ vào cổng trường để đợi An, anh bấm điện thoại.

- A lô! Đầu dây bên kia trả lời.

-  Xin lỗi! anh là bạn của Đạt

À! anh đợi em một chút , em đang đến chỗ anh rồi. Cô gái trong điện thoại nói.

- Ok!

10 phút trôi qua, rồi 20 phút, ngoài kia mưa bắt đầu lắc rắc rơi, thời tiết gì không biết . Linh thở dài nghĩ.

Mưa mỗi lúc một mau, mọi người ai nấy đều rảo bước thật nhanh để tránh cơn mưa bất chợt này, anh đeo tai nghe mp3 vào đứng nép sang một bên hiên có mái che để tránh mưa. Điện thoại của Linh rung lên, có một tin nhắn, là tin nhắn của An em họ Đạt.  

"Em đang đứng ở cổng trường , anh đứng ở đâu?"

Linh ló đầu ra khỏi hiên cổng xem cô bé đứng đâu rồi, đôi chân anh lập tức như chết sững.. .Trước mặt anh là một cô gái mặc chiếc áo thun màu hồng nhạt, cô ấy đang đặt bàn tay nhỏ nhắn lên đầu, cố tránh những hạt mưa ngày một lớn hắt tới. Điều quan trọng là anh nhận ra cô gái ấy, cô gái ấy không ai khác chính là cô gái chơi Dương Cầm, hay đúng hơn chính là cô bạn Noln. Linh hít một hơi thật sâu, tự nhủ với mình rằng không thể có sự trùng hợp như thế được, không thể nào mà cô ấy lại là con bé An gì gì đó em họ của Đạt được...

Tim anh đập mạnh , mình làm sao thế này. Linh cố trấn an bản thân, anh rút điện thoại , chọn số1590xxxxxx, số của An.

"A lô !" Cô gái đang đứng trưới mặt anh nhắc máy trả lời.

Mất 1 phút im lặng và lấy hết can đảm anh bước đến bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng hỏi:

Cô à ! có phải cô lại lười không mang ô khi trời mưa rồi đúng không?

Cô gái giật mình nhìn trân trân vào kẻ đang tủm tỉm cười đứng cạnh mình.

Anh có phải...bạn anh Đạt? Cô gái rụt rè hỏi

Chúng ta đi thôi! Đi chơi Bắc Kinh nào! Nếu không thằng Đạt nó sẽ hành anh đau đầu nhức óc mất. Linh vừa nói vừa ra hiệu với cô gái.

Như nhớ ra một điều gì đó anh chợt dừng lại

"An này! Có lẽ anh có một cái ô màu trong veo cho em đấy!" 

Cô gái nở nụ cười hết sức ngạc nhiên.

Trời Bắc Kinh ngừng mưa... có hai người đi bên nhau.              

"Bạn thấy không giờ thì tôi tin rằng Duyên số chính là khi người này được đưa đẩy đến với người kia..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: