Chap 25: Món quà cuối cùng của Trần Hồng

Khi ban mai lên, trong sở thú bỏ hoang đã là cảnh tượng khiến cho người ta khó mà nhịn nổi. Đại Minh cuối cùng cũng trở về, khuôn mặt lấm lem, cũng chẳng biết là chui từ xó nào lên. Chúng tôi vác theo thiếu niên đã bất tỉnh rời khỏi sở thú. Phần Trần Hồng có danh tiếng lớn như thế, hẳn cũng rất nhanh sẽ có người phát hiện ra sự mất tích của hắn. Nhưng mất thời gian bao lâu để tìm thấy thì tôi cũng không dám chắc.

Đợi đến khi cánh cổng sở thú xa dần, cũng khép lại nhân duyên ân oán từ mấy đời trước.

Tống Tử Lam bị thương không nhẹ, nhưng việc hắn làm đầu tiên vẫn là hỏi thăm tình hình của thanh niên hiến tủy kia, vết thương của anh ta không mấy hung hiểm, lại được cứu chữa kịp thời nên cũng không có gì đáng ngại. Bác sĩ cũng nói, đợi sau khi thanh niên khỏe rồi thì có thể làm phẫu thuật.

Lần này, đổi lại là Tống Tử Lam nằm yên trên giường không thể cử động. Tôi ngồi ở giường bệnh bên cạnh, ôn tồn nói.

- Được rồi, bây giờ anh có thể giải thích tất cả những chuyện năm xưa rồi đấy. Tống - tiên - sinh.

Tống Tử Lam lúc này cũng không dám thở mạnh, hắn nói.

- Em muốn nghe từ chuyện nào?

- Tất cả.

Tôi đáp gọn. Tống Tử Lam hơi cụp mắt, lúc này mới bắt đầu kể. Thoạt tiên là sự kiện sau khi tôi bị người ta ức hiếp, chuyện hắn hợp tác với Trần Hồng như thế nào. Toàn bộ những điều này đều khớp với những hình ảnh mà tôi nhìn thấy trong kí ức kiếp trước. Thế nhưng khi nghe chính miệng Tống Tử Lam nói ra, tôi vẫn có cảm giác không chân thực.

- Lúc đó anh không muốn em biết những chuyện này, nên chỉ có thể âm thầm giấu diếm em mà làm.

Tôi lại nhướng mày nói.

- Giấu diếm tôi lên giường với Trần Hồng?

Tống Tử Lam nghe vậy cứ như phải bỏng, vội vàng xua tay nói.

- Là ai nói bậy? Anh với Trần Hồng chưa từng phát sinh việc gì.

Tôi chỉ bình thản "ồ" một tiếng. Biểu cảm này, rõ ràng là không tin tưởng những gì Tống Tử Lam nói. Thấy hắn muốn vòng tay nắm lấy tay tôi, tôi lại đẩy Tống Tử Lam về phía sau, nghiêm túc cảnh cáo.

- Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân với tôi.

Tống Tử Lam lúc này mới thành thật mà kể. Hắn nói, đoạn thời gian đó hắn đi sớm về khuya, nhưng xác thực chỉ là ra ngoài giúp Trần Hồng làm việc. Hai bọn họ chưa hề phát sinh quan hệ. Nếu có, chỉ là Trần Hồng chủ động, đến tận khi tôi chia tay với Tống Tử Lam, hắn mới phát hiện ra Trần Hồng có ý với hắn.

Còn chuyện hiến tủy, năm đó sau khi phát hiện ra tôi bị bệnh, Tống Tử Lam đi khắp nơi tìm tủy cho tôi, cuối cùng vẫn nhờ có Trần Hồng mà tìm được người phù hợp. Nhưng mà đến lúc chuẩn bị phẫu thuật, Trần Hồng lại trở mặt muốn thỏa thuận khác. Nếu như Tống Tử Lam chịu cưới hắn, hắn mới giao người.

Sau cùng, Tống Tử Lam chỉ có thể tạm thời nghe lời của Trần Hồng, thực ra một bên đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để đưa người đi. Không ngờ sau đó bị Trần Hồng và đám thuộc hạ phát hiện. Bọn họ giằng co rất lâu, cuối cùng người hiến tủy bị Trần Hồng bắn chết.

Khi ấy, bệnh tình của tôi đã nguy kịch, có lẽ thời gian sống không còn nhiều, cũng không biết có thể chờ được người hiến tủy tiếp theo hay không. Mọi cánh cửa dường như đều đã đóng chặt lại.

Tống Tử Lam bất lực, chỉ có thể đưa ra hạ sách cuối cùng.

- Em đã nghe về thuyết trọng sinh bao giờ chưa?

Tôi lắc đầu. Cái lí thuyết này nghe đã chẳng thấy có tí khoa học đáng tin nào. Thế nhưng giây phút đó Tống Tử Lam đã bị bức đến đường cùng, rơi vào tuyệt vọng. Cho dù có phải đánh cược tất cả cũng muốn tìm thấy một đường sống cho tôi.

- Mặc dù có chút hoang đường, nhưng anh thà tin là còn một cơ hội.

Tống Tử Lam rũ mắt nói. Sau đó giống như những gì đã diễn ra trong kiếp trước. Tống Tử Lam sắp xếp cho tôi một cái chết yên bình, chỉ là không tính toán được vụ mua phải thuốc mê rởm. Tiếp nữa, hắn đến tìm Trần Hồng tính sổ, rồi tự sát.

Tống Tử Lam kể xong chỉ im lặng chờ tôi định đoạt. Hồi lâu không thấy tôi nói gì, mới ngẩng lên.

- Hết rồi?

Tống Tử Lam gật đầu.

- Ừ. Hết rồi.

Thật cứ như một trò đùa, nếu như không phải tôi tự mình tỉnh lại, ngồi nghe Tống Tử Lam kể một hồi, e rằng sẽ cảm thấy hai chúng tôi đều bị điên. Tôi chớp mắt không đáp, lời giải đáp của Tống Tử Lam dĩ nhiên kín kẽ hợp lí, thế nhưng vẫn có nhiều thứ khiến tôi không thể lập tức chấp nhận ngay được.

- Được, coi như những lời anh nói là sự thật. Nhưng mà, Tống Tử Lam, niềm tin của anh đối với tôi lại ít ỏi như thế?

Tôi vừa dứt lời, Tống Tử Lam đã có chút hoang mang. Mọi việc xuất phát, cho dù từ mục đích bảo vệ, nhưng rõ ràng Tống Tử Lam vẫn có lựa chọn thứ hai, hắn vẫn có thể nắm tay tôi, hai chúng tôi cùng nhau đối mặt với sóng gió. Nhưng sau cùng, hắn vẫn chọn không.

- Anh biết anh không nên cướp đi quyền lựa chọn của em. Cũng không nên giấu diếm em. Chỉ là anh cảm thấy...

Tống Tử Lam mấp máy môi muốn giải thích gì đó, song cuối cùng vẫn không nói thành lời. Cho dù hiện tại nói thế nào, cũng đều là lí do ngụy biện, không thể thay đổi được sự thực.

- Tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ.

Tôi dặn dò Tống Tử Lam nghỉ ngơi, sau đó rời khỏi bệnh viện. Lúc này, trời quang mây tạnh, sương mù ngăn cách giữa hai đời cũng được mở ra. Có điều chỉ cần hình dung về tất cả những gì đã xảy ra kiếp trước, vẫn cứ cảm thấy bồi hồi. Giống như đi quá lâu trong bóng tối, đến khi bản thân tuyệt vọng, từ bỏ phản kháng, lại nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm. Nhưng ánh sáng này quá mức chói lòa, khiến cho tầm mắt bị đâm đến đau đớn, trong khoảnh khắc nhất thời cũng không thể nào tiếp nhận ngay được.

Mấy ngày sau đó, Tống Tử Lam cuối cùng cũng rời khỏi bệnh viện, mà người đàn ông hiến tủy kia cũng phục hồi được kha khá. Có điều, khiến cho chúng tôi bất ngờ nhất chính là kết quả xét nghiệm của người này.

"Không phù hợp?"

Lúc nhìn thấy tờ xét nghiệm trên tay, cả ba chúng tôi đều có chút ngỡ ngàng. Tin tức đó tựa như một tiếng sét rạch ngang bầu trời quang đãng. Người đàn ông kia đã làm xét nghiệm độ tương thích với tôi. Cho dù kiếp trước đã làm một lần rồi, nhưng để chắc chắn, Tống Tử Lam vẫn yêu cầu làm xét nghiệm một lần nữa. Chỉ có điều, không ai trong chúng tôi đoán trước được kết quả này.

Tủy của người đàn ông kia và tôi không phù hợp.

Anh ta không thể hiến tủy cho tôi.

Nói cách khác, tôi chết chắc rồi.

Khuôn mặt Tống Tử Lam trắng bệch, cứ như người nhận được giấy báo tử là hắn chứ chẳng phải tôi. "Sao có thể? Sao có thể?"

Hắn vừa tựa như lẩm bẩm với chính mình, vừa siết chặt lấy tờ giấy xét nghiệm kia.

"Rõ ràng kiếp trước nói là phù hợp, nói là tỷ lệ tương thích rất cao. Cũng chính là người này."

Sự thật trước mắt khiến người ta khó mà tiếp nhận nổi, tranh giành lâu như thế, lại phát hiện ra ngay từ đầu đã không có ý nghĩa gì. Lúc này, Đại Minh thở ra một vòng khói, nhàn nhạt vạch trần chân tướng.

"Cậu có từng nghĩ, kết quả trước kia là giả. Ngay từ đầu tên Trần Hồng đó đã muốn lừa cậu. Vốn dĩ chẳng có người phù hợp, cũng chẳng có tủy phù hợp nào cả."

Một tiếng nói này hiển nhiên đã khiến Tống Tử Lam không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa. Mà quả thật, Trần Hồng hận tôi như thế, sao lại có thể dễ dàng tìm kiếm người hiến hủy cho tôi. Có chăng, tất cả chỉ là trò đùa của hắn. Một màn kịch đã được Trần Hồng dựng lên từ đầu.

Ngay từ đầu hắn đã không hề có ý định để tôi sống sót. Ngay từ đầu đã không có người hiến tủy gì cả.

Lúc này, tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt vẹn vẹo của Trần Hồng đang đắc ý mà cười nhạo chúng tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip