Chương 4: Ký ức và khoảng cách
Sau khi Lê Hoài Dương rời đi, để lại tấm ngọc bội cùng lời hứa sẽ quay lại báo đáp, Ngọc Mai cẩn thận đặt vật đó trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, khắc hình hoa cúc – loài hoa mẹ nàng yêu thích. Cô giấu nó kỹ trong ngăn bí mật dưới sàn phòng, nơi nàng thường giữ những thứ quan trọng, như các bài thuốc cổ truyền của cha, vài bức thư cũ và những kỷ niệm mà nàng không nỡ rời bỏ.
Kể từ ngày ấy, cuộc sống của Ngọc Mai trở lại như thường nhật. Nàng dậy sớm cùng ánh bình minh, giúp cha chuẩn bị thuốc, bốc thang, hốt dược. Dân làng quanh vùng vẫn thường tìm đến tiệm thuốc của họ – “Xuân Thảo Đường” – để khám bệnh, nhờ bắt mạch, kê đơn. Nàng không chỉ giỏi y thuật, mà còn ân cần dịu dàng, nên ai cũng quý mến.
Thỉnh thoảng, những đứa trẻ làng bên lại chạy qua xin nàng giúp đỡ, hoặc chỉ để nghe kể chuyện cổ tích nàng từng tự nghĩ ra khi rảnh rỗi. Ngọc Mai luôn cười hiền với chúng, như thể chính bản thân nàng cũng đang tìm lại chút hồn nhiên giữa cuộc sống đầy sóng gió. Mỗi lần trời đổ mưa, nàng thường ngồi dưới mái hiên, nhìn từng giọt nước lăn dài trên mái lá, nghĩ về người con trai ấy – Lê Hoài Dương – và thầm hy vọng lời hứa ấy sẽ thành hiện thực.
Một tối, khi đang đốt đèn nghiền ngẫm thêm vài cuốn sách y thuật mới cha nàng mang về từ kinh thành, Ngọc Mai bỗng cảm thấy bầu trời tối sầm. Cô nhìn qua cửa sổ – không có mây giông, nhưng lòng lại dấy lên cơn hoảng hốt không tên. Trái tim đập loạn, như thể có điều gì đó vừa xảy ra – hoặc sắp xảy ra.
Nàng lặng người, bàn tay buông rơi cuốn sách, đôi mắt mở lớn... và rồi… một thoáng hình ảnh mơ hồ hiện ra trong tâm trí: ánh đèn điện, bàn ghế nhựa, những chiếc điện thoại di động nhấp nháy ánh sáng. Một lớp học kỳ lạ, với người con trai ngồi một góc đang nhìn ai đó rất chăm chú...
Ngọc Mai chợt thở dốc.
> “Là... ai vậy?”
“Sao lại có hình ảnh lạ như thế trong đầu mình?”
Cô ôm ngực, cảm giác choáng váng kéo đến bất ngờ. Nhưng chỉ thoáng qua, như một cơn gió lạnh thổi qua vai, để lại bối rối, rồi tan biến. Cô lắc đầu, cố dẹp bỏ những suy nghĩ mông lung.
---
Trở lại hiện tại – Năm 2024
Sáng hôm sau, Hoàng Sang thức dậy trong tâm trạng khó hiểu. Đầu cậu ong ong như vừa trải qua một giấc mơ dài không rõ ràng. Chỉ biết rằng trong giấc mơ ấy, có tiếng cười, có ánh mắt, có mái tóc dài thướt tha trong bộ y phục cổ, có một cảm giác ấm áp lạ kỳ… và một ánh nhìn thân quen từ phía sau một người con trai.
Sang ngồi dậy, nhìn trần nhà, thì thầm:
> “Mình mơ gì vậy nhỉ... mà sao... cứ thấy quen...”
Hôm nay là ngày thứ hai đi dọn lớp. Sang mặc đồng phục, mang theo ít đồ dùng cá nhân rồi đạp xe đến trường. Cũng như hôm qua, mọi người đến đông đủ, cùng nhau dọn dẹp, lau chùi, chuẩn bị bàn ghế cho năm học mới.
Nhưng hôm nay, cậu cứ liên tục nhìn về phía Tấn Phong – người mà hôm qua cậu cứ ngỡ đã trò chuyện, nhưng thực chất… chỉ là tưởng tượng. Cảm giác hụt hẫng từ hôm trước vẫn còn đọng lại.
Cả buổi sáng, Tấn Phong không nói chuyện với Sang, chỉ trao đổi vài câu với Nhật Minh hoặc mấy bạn trong nhóm của mình. Còn Sang thì mỗi lần lén nhìn Tấn Phong lại cảm thấy như có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, không thể gọi tên.
Sau buổi dọn dẹp, Sang và Nhật Minh cùng nhau ra căn-tin mua nước. Đứng dưới bóng râm tòa nhà, cả hai vừa uống vừa trò chuyện vài câu. Mồ hôi chảy thành dòng trên cổ, nắng vẫn gắt nhưng lòng Sang như đóng băng.
Đúng lúc đó, Tấn Phong bất ngờ bước lại, trên tay là chai nước cam. Cậu không nhìn Sang, chỉ nói với Nhật Minh:
– Này, tạo group lớp xong gửi vào nhóm nha.
– À quên mất. Để tao gửi liền. – Nhật Minh bật cười, móc điện thoại ra.
Trong lúc đó, Sang đứng kế bên, tim đập mạnh. Cậu muốn nói một câu gì đó. Nhưng không thể. Cảm giác xa lạ như một bức tường ngăn cậu lại. Trong đầu cậu lúc đó hiện lên hình ảnh ai đó… cũng có đôi mắt như vậy, cũng từng đứng trước cậu… nhưng là ở nơi nào đó rất xa, rất xưa.
Sau vài câu xã giao, Tấn Phong gật đầu rồi rời đi với nhóm bạn của mình. Bóng lưng cậu ta khuất dần sau hành lang dài. Sang nuốt nước bọt, cố giấu đi cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên trong lòng.
> “Cậu ấy… không nhớ mình sao?”
“Hay là... mình đang nhớ nhầm người?”
Sang im lặng. Cậu và Nhật Minh quay về lớp học. Mọi người đang cười nói vui vẻ. Nhưng trái tim cậu trĩu nặng. Mãi cho đến khi ra về, Sang vẫn chưa có cơ hội bắt chuyện với Tấn Phong.
Trên đường về nhà, đạp xe dưới ánh hoàng hôn vàng cam trải dài mặt đường, Sang cảm thấy mình như đang chạy song song với một thứ ký ức lạ. Mờ ảo. Nhưng có thật.
---
> “Liệu kiếp này… có phải là sự nối tiếp của điều gì đó chưa kịp hoàn thành từ kiếp trước?”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip