Conversation
-trò chuyện-
"Coi nào Katsuki đợi tôi với." – Chạy theo cậu từ đằng sau, bạn gọi tên thế mà cậu không thèm quay mặt lại chỉ nói đúng một câu. – "Đồ chân ngắn đi nhanh lên không là tao bỏ mày bây giờ."
Cái gì mà chân ngắn cơ?!
Chạy nhanh hơn, tiến gần cậu, tay với lấy bàn tay vẫn còn lạnh bởi băng khi nãy.
"Là do cậu đi nhanh thôi Katsuki, cậu có bị mù không mà nói tôi chân ngắn hả?"
"Tao chỉ nói đúng những gì tao thấy thôi."
Trời ơi nghe đi kìa, nghe mà tức cái lồng ngực muốn hộc cả máu ra luôn. Khẽ thở dài, bấy giờ, từ lúc quen cậu tới giờ, chưa lần nào mà bạn cãi lý được cái con người bướng bỉnh trước mắt.
Chán chả muốn nói gì.
Bước đi trên con phố nhộn nhịp, dư vị của mùa đông vẫn còn đâu đây, giờ đã là đầu xuân. Nàng xuân xinh xắn dịu dàng tới mà chẳng báo cho ai biết, đem theo lộc lá bên cạnh, một chút ban mai nàng mang đến xóa tan màu trắng của tuyết, ló ra hàng cây trần trụi trơ trọc đang dần đâm chồi nảy lộc. Gió xuân bay qua người nhè nhẹ, mơn man, mang theo mùi thơm tán hoa anh đào từ tận phía nam đảo Kyushu.
Trong lòng chợt dấy lên cảm xúc bồi hồi, nhớ mùa xuân năm nào, lúc ấy cùng như bây giờ, vẫn là hai con người đi bên cạnh nhau thế này, vẫn là một kẻ ăn nói điềm đạm còn kẻ còn lại thì bốc đồng quát tháo chẳng vì lý do gì cả, cùng nhau đi dưới tán tử đằng. Chao ôi, thật đẹp đẽ. Màu tím đặc trưng của loài hoa lấn át màu tóc vàng chói lóa của cậu, à không, không phải lấn át hoàn toàn. Đôi mắt màu ruby lung linh ngắm nhìn bạn không dứt, cậu không nói nhưng bạn vẫn thể cảm nhận được.
Bất giác miệng cười tủm tỉm.
Câu đi bên cạnh khó hiểu nhìn bạn. "Mày bị làm sao đấy? Tự dưng đi cười một mình."
"Đâu có gì đâu, chỉ là nhớ tới một vài thứ thôi."
"Con hâm." Cậu tỏ vẻ chán ghét quay mặt đi, khoác trên mình bộ đồ anh hùng trông có vẻ nặng trịch kia thế mà cậu vẫn có thể đi nhanh hơn bạn một vài bước, đó là khi nãy, còn giờ cậu có vẻ 'nghe lời bạn' đi chậm lại, sát bên cạnh bạn.
Đôi mắt hầm hầm khi nãy cũng đã vơi đi đôi chút, nét mặt cũng đã hơi giãn ra. Bản thân bạn vẫn không ngờ tới việc cậu làm khi nãy, đánh anh ta tới nỗi không thể đứng dậy được, và tất cả đều là vì bạn? Nghe có vẻ không đúng cho lắm nhất là đối với cậu, thật rất ít khi thấy cậu giận dữ bây giờ, bình thường cậu chỉ hơi cau có và cư xử thô lỗ một tý thôi. Nhìn thấy mặt này của cậu cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này, tất cả là vì bạn?
Con người này khó hiểu lắm, tính tình thất thường, nhưng cũng không quá khó để đọc vị cái người nóng tính này.
Huých nhẹ tay cậu, mồm huýt sáo, đôi mắt láo liên tránh né ánh mắt cậu.
Dường như chẳng hiểu bạn đang làm cái gì, cậu lại bắt đầu giương cái bản mặt cau có thường ngày, quát tháo bạn.
"Mày lại làm sao hả con nặc nô này."
"Katsuki chiến đấy, đi đánh nhau với con trai anh hùng hạng nhất, không sợ ông già nhà nó đánh lại à?"
"Mày đừng có coi thường tao, tao từ trước tới giờ chưa từng ngán bố con thằng nào hết." Cậu nói, mày nhăn lại nhìn bạn chằm chằm, quai hàm hơi ngẩng cao, hơi ưỡn ngực ra, bộ dạng oai phong kia làm bạn tức cười.
Nuốt lại tiếng cười về nơi cuống họng, đôi mắt e/c chợt sáng ngời, nhìn cậu.
"Tại sao cậu lại đánh anh ta?"
"Hả?"
"Tôi hỏi là tại sao cậu đi đánh nó?" Lặp lại câu hỏi, đôi mắt cậu có chút run rẩy khi trông vào đôi mắt e/c của bạn. Trông cậu bối rối, ngoảnh mặt sang một hướng khác.
"Tao thấy nó ngứa mắt thì đánh thôi."
"Chỉ thế thôi?" Bạn nhướn mày.
"Ừ thế thôi mày hỏi gì mà hỏi lắm thế, phiền phức." Gãi gãi đầu, cậu đang cố gắng thoát khỏi ánh nhìn của bạn. Bước đi nhanh hơn, vượt qua bạn.
Độ lươn lẹo của cậu còn non lắm Katuki ạ.
Tỏ vẻ chán nản, rồi sau đó gật gù như cảm thấy câu trả lời của cậu rất thích đáng. Nhìn từ phía sau, trông bờ vai cậu thật vững chắc, nhớ lại đêm qua cậu cõng bạn trên vai, chợt cười nhẹ. Chạy lại chỗ cậu.
"Cảm ơn cậu."
"Tại sao lại cảm ơn tao?"
"Không biết nữa, chỉ là muốn cảm ơn cậu thật nhiều mà thôi." Đôi mắt thôi không suy xét mà đọng lại là dịu dàng hướng về cậu.
Trông ánh mắt, nụ cười giao động trong tròng mắt đỏ lòe, cậu cảm thấy trong lòng chợt nhẹ bẫng, cảm giác thật thoải mái, xen lẫn làm một chút hạnh phúc. Trông bạn trước mắt thật mạnh mẽ, nhưng cũng thật khổ tâm khi thấy bạn phải chịu đựng số đau đớn không đáng có. Cậu vẫn luôn biết nụ cười giả tạo của bạn che đậy điều gì.
Người con gái trước mắt cậu, kể từ giây phút làm quen, số lần nhìn thấy bạn rơi nước mắt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà chỉ rời mắt đi một tý, loáng thoáng đi mất ba năm trời, được gặp lại bạn, giọt lệ châu sa cứ thế lăn dài trên gò má bạn, không ngừng.
Cậu tự hỏi, điều gì đã làm bạn mắt nhòe.
Đã bao lần bạn khiến cậu phải lo lắng, cái tật đấy bạn không thể bỏ được.
Trông thấy bạn qua màn hình, đôi mắt thâm quầng, đôi mắt sưng húp, đôi môi nhợt nhạt, gương mặt tái mét, số trang điểm được trét lên mặt bạn vẫn không thể giấu qua ánh mắt sắc bén của cậu.
Ngầng đầu lên trời, khẽ thở dài.
"Đi nhanh tới điểm hẹn thôi."
...
"Vậy là trước lúc đấy mày có đánh thằng khốn kia rồi?" Mắt cậu mở to, không giấu nổi sự ngỡ ngàng nhìn con người đang ngồi thản nhiên uống ly bạc xỉu trước mắt.
Đôi chân đung đưa theo tiếng nhạc jazz, một tay cầm ly bạc xỉu, tay còn lại cầm chiếc bút bi hí hoáy gì đó trên một cuốn sổ nhỏ. Nhận ra câu hỏi của cậu, nghiêng đầu trả lời.
"Đúng rồi, có gì không?"
"Mày đang đánh nó thì con đuôi ngựa cản mày?"
"Ừm đúng rồi."
"Sao mày không kể tao sớm hơn?" Trông cậu bây giờ chẳng khác gì mấy bà đi buôn chuyện đâu.
"Thế bây giờ phỏng vấn tôi hay phỏng vấn cậu hả Katsuki?"
"Mày trả lời tao trước đã." Cậu trông vẻ tức tối(?) gằn giọng nói.
"Thì chưa phải lúc kể cho nghe, tôi đã nói từ trước rồi mà."
Ha!
Cậu cười lên một tiếng, ngửa đầu ra đằng sau, tay ôm lấy mặt.
Thấy cậu thế, trong lòng chợt bất an, cậu giận rồi sao, tý nữa lại được ăn bom của cậu nữa sao.
Định lên tiếng hỏi cậu có ổn không thì giọng nói cậu vang lên, nó rất nhỏ nhưng vừa đủ để bạn nghe được.
"Tao tự hào về mày vãi."
"Hả?" Giật mình nhìn cậu, cậu vừa thốt lên điều gì đó. Không phải đâu nhỉ, chắc là bạn bị lãng tai rồi, cậu ấy không nói như thế đâu nhỉ.
Ngồi thẳng người lại, đôi mắt lại dán lên bạn khiến bạn khó xử.
"Cậu làm sao không Katsuki?"
"Không có gì đâu."
Có thật là không có gì không vậy.
Khụ lên thành tiếng, bạn quay mặt đi, nhìn cậu trước mặt như muốn đập cho bạn một trận không bằng.
"Những điều vừa nãy là thật, cậu không tin có thể đi hỏi Yaoruzoru – san."
"Tao tin mày."
"À ừm, nếu được thì xin cậu nói lại với Endeavor là tôi không muốn làm to chuyện, cũng sẽ chẳng câu chuyện kiện tụng gì hết, nên cứ bảo với ông ấy là đừng lo. Chính bản thân tôi cũng chẳng muốn rước thêm rắc rối gì vào người nữa."
"Mày thấy thế ổn?"
"Đương nhiên rồi, cơ mà cậu hỏi gì mà như hỏi cung tôi không bằng ý, giờ hết việc của tôi rồi, rất vui được làm việc với cậu ngày hôm nay, tôi xin phép tôi đi trước." Đứng dậy, để lại tiền trên bàn, rồi bước đi. Bỗng khựng lại. "Đừng lo tôi bao, à mà cậu giỏi lắm, dám để cho bố tôi biết chuyện, sau cậu sẽ biết tay tôi."
Rồi quay phắt người bỏ đi.
Nhìn bạn mà ngao ngán lắc đầu, ngay lúc bạn đi rồi cậu mới để lộ ra ánh mắt vui sướng. Bạn cho cậu quá nhiều sự bất ngờ rồi, nhưng điều ban nãy bạn kể cho cậu nghe mới đúng là thứ khiến cậu không khỏi ngỡ ngàng bật ngửa. Đánh cho thằng nửa nạc nửa mỡ một trận no đòn ư, nghe nó sướng cái lỗ tai, cơ mà đang đánh lại có người khác chen vào, khó chịu ha. Vả là cậu chắc cậu còn điên hơn mà cầm vật gì đó sắc nhọn rồi xiên chết nó luôn ấy chứ.
Nhưng đó không phải điều duy nhất cậu để ý.
Cậu có thể mường tượng khung cảnh khi ấy, bạn đau đớn tuyệt vọng như thế nào, bạn nổi đóa lên như thế nào, gương mặt đần độn lỳ lợm của thằng khốn kia ra sao.
Càng nghe mà thấy tức, quả thật chỉ đánh thôi cũng chưa hả dạ cho lắm, nhưng bạn đã không thèm chấp nhặt nữa nên cũng chẳng thể làm được gì hơn.
Cậu tự hào về bạn vô cùng, nhưng cũng đau xót cho bạn vô cùng.
__________________________________
Chap này viết linh tinh một tý, sang chap sau câu chuyện sẽ cấn hơn(?)
Dạo này học thêm không có thời gian ra chap mong thông cảm xíu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip