- Chương 21: Sự thật

Dung Vân Lam chạy trước, Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ đuổi theo sau. Vương Tuấn Khải cực kỳ bất mãn, tại sao hắn lại phải chạy? Tại sao hắn lại phải tham dự vào cuộc tình nhàm chán của hai đứa của nợ kia? Hắn không biết, chỉ là tiểu Thiên nhà hắn chạy đi, hắn phải chạy theo thôi. ʅ(◞‿◟)ʃ
Dung Vân Lam đẩy cửa phòng y tế, trông thấy Viên Trạch đang nằm trên giường, trên trán dán lên một ít băng gạc. Hắn đuổi hết mọi người trừ Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải ra, lao đến đem tay chân của Viên Trạch soi xét một lượt, thấy không có gì nghiêm trọng mới thở phào.
"Sao lại thành ra như vậy?"
Viên Trạch mỉa mai hắn. "Không phải tôi như vậy cậu đang mừng thầm trong bụng sao?"
Dung Vân Lam nghiến răng. "Nói bậy gì vậy?"
"Mọi ngày chán ghét xa cách tôi như thế nào ai cũng biết, hôm nay đột nhiên lo lắng cho tôi, không phải đến cười nhạo tôi sao?" Viên Trạch quay mặt đi chỗ khác, nhếch miệng cười.
"Cậu..."
"Sao, tôi nói đúng quá hả."
Dung Vân Lam giận dữ bỏ đi, Viên Trạch nhìn theo, cũng không có ý kêu hắn lại, cậu cúi gằm mặt xuống không rõ biểu tình. Thiên Tỉ đến kế bên giường Viên Trạch ngồi xuống nói.
"Viên Trạch, ban nãy bọn tôi có nói chuyện qua với Dung Vân Lam, cậu ấy nói không phải bỗng dưng mà cậu ấy xa cách cậu."
Viên Trạch ngước lên nhìn. "Vậy lý do là gì?"
"Cậu ấy nói trông thấy cậu cùng một cô gái khác thân mật với nhau ngoài đường."
Viên Trạch trợn trắng. "Tôi cùng với một cô gái? Thân mật?"
Thiên Tỉ gật đầu. "Phải."
Viên Trạch đỡ trán tìm tòi trong trí nhớ, như chợt nhận ra điều gì, Viên Trạch vội nói. "Thật ra đó là người yêu của anh trai tôi, người đó không phải là con gái, mà là nam giả nữ. Lúc tôi muốn tỏ tình với Dung Vân Lam, có gọi người đó ra để xin ý kiến của cậu ấy. Hành động thân mật hồi đó chính là do thói quen của cậu ta mỗi khi đến nhà tôi chơi thôi. Tên óc heo kia suy diễn ra cái gì vậy?!"
Thiên Tỉ xoa cằm, bộ dáng như suy tính điều gì, Vương Tuấn Khải nhịn không được liền đưa tay tới nhéo nhéo cằm nhỏ.
Viên Trạch: cái đôi cẩu nam nam kia!

Đột nhiên cửa phòng mở ra, Dung Vân Lam bước vào, vẻ mặt còn mơ mơ hồ hồ. "Cậu nói thật chứ?"
Viên Trạch có chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng trả lời. "Đương nhiên thật, người đó là người yêu của anh trai tôi, tôi và cậu ta hoàn toàn không có can hệ gì."
Dung Vân Lam lắc đầu. "Không, ý tôi hỏi là, cậu định tỏ tình với tôi, thật không?"
Thiên Tỉ: người anh em, hình như cậu để ý sai trọng điểm câu chuyện rồi?

Viên Trạch tức giận ném gối vào mặt Dung Vân Lam, hét lớn.
"Bổn thiếu gia thực sự bó tay trước sự ngu xuất sắc của anh, Anh....ôm tôi, anh lấy mất nụ hôn đầu của tôi, anh cho rằng tôi đã có nữ nhân riêng, sau đó không nói lời nào liền trực tiếp lơ tôi. Đồ ngốc nhà anh, anh có biết trong lòng tôi chỉ có mỗi anh thôi không ?!"
Dung Vân Lam vui mừng chạy đến ôm lấy Viên Trạch, mặc cho sự dãy dụa của Viên Trạch, ôn nhu nói. "Xin lỗi, thực xin lỗi. Trong lòng của tôi cũng chỉ có cậu."
Sau một màn ôm ấp khóc lóc, Dung Vân Lam cúi đầu cảm ơn Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải, sau đó bế Viên Trạch trở về.
Thiên Tỉ cũng nhân cơ hội này, nhắn nhủ Vương Tuấn Khải. "Anh thấy không, chỉ vì hiểu lầm nho nhỏ mà tình cảm bị đứt đoạn. Anh phải mau nhận ra tình cảm anh dành cho tôi chỉ là hiểu lầm, sau đó nhanh chóng tìm lấy ý trung nhân đích thực của đời mình."
Vương Tuấn Khải không nói gì, trực tiếp đè Thiên Tỉ xuống giường, không để Thiên Tỉ kịp mở miệng, hắn cúi xuống hôn lên môi cậu, lại gục đầu vào hõm cổ Thiên Tỉ thì thầm.
"Mấy ngày nay tôi đã có kết quả về phần tình cảm của tôi dành cho cậu ra sao rồi. Có muốn nghe kết quả không?"
Thiên Tỉ dùng lực đẩy Vương Tuấn Khải ra nhưng không thành. "Nhưng trước khi nói có thể thả tôi ra không?"
"Không."

Thiên Tỉ: tại sao nam chính càng ngày càng ngang ngược vậy? Đến tuổi nổi loạn rồi sao?
Vương Tuấn Khải đưa tay đặt lên ngực Thiên Tỉ. "Có muốn nghe không?"
"Nghe." Thiên Tỉ vội gỡ tay hắn ra, nói là được rồi, còn sờ sờ cái gì nữa vậy!
Bàn tay kia không chịu sự kiểm soát của Thiên Tỉ, tiếp tục di chuyển xuống bụng cậu, đến khi bàn tay lớn dời xuống mông Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải bóp một cái, hắn liếm môi, đồng thời cất giọng mị hoặc.
"Đó là cảm giác thật sự muốn đâm, thẳng, xuyên, thủng cậu."
Một giây cơ thể Thiên Tỉ dường như cứng đờ, anh muốn giết người sao, đâm thẳng xuyên thủng là có ý gì ?!
Vương Tuấn Khải đưa tay tháo từng cúc áo Thiên Tỉ, nhẹ nhàng di chuyển môi xuống ngực cậu. Thiên Tỉ đẩy ra.
"Không được, ở đây là phòng y tế!"
Vương Tuấn Khải cười. "Ở đây không được vậy ở chỗ nào được, tôi liền đem cậu tới?"
Thiên Tỉ vùng vẫy muốn khóc. "Không có chỗ nào được hết, anh mau buông tôi ra!"
Giằng co nửa ngày rốt cục Vương Tuấn Khải cũng leo xuống, hắn xoa đầu Thiên Tỉ nói. "Ở đây chờ tôi một chút, tôi đi vệ sinh."
Thiên Tỉ trong lòng thầm dãy dụa, ai thèm đợi anh chứ. Trốn còn không kịp đợi cái gì!
"Nếu tôi quay lại không thấy cậu, nhất định tối về sẽ phạt cậu."
Thiên Tỉ:...
Cái thể loại đe doạ này còn giống tính cách của một nam chính đại thần ôn nhu nhã nhặn sao?
Vương Tuấn Khải mỉm cười đi ra ngoài, để lại Thiên Tỉ một mình trong phòng. Thiên Tỉ xoa cằm, tại sao nam chính bây giờ lại đi thích cậu vậy. Rốt cuộc là sai ở đâu, làm sao hoá giải đây?
Đột nhiên rèm của giường kế bên được vén len, Thiên Tỉ nhất thời nhìn qua trông thấy Vương Nguyên đang ngồi trên giường nhìn mình cười.
Thiên Tỉ gật đầu. "Vương tiên sinh, thầy cũng ở đây?"
Vương Nguyên nâng cặp kính lên. "Sao, tôi không được ở đây sao?"
"Không phải." Thiên Tỉ lắc đầu. "Chỉ tò mò không biết sao thầy ở đây thôi ạ."
"Không ở đây làm sao tôi biết Vương Nguyên y có tình cảm với cậu."
"Vương tiên sinh, thật ra chỉ là hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ đang luống cuống tìm lý do, lại nhếch miệng cười. "Thiên Tỉ, cậu là ai?"
Thiên Tỉ đại não nhất thời đình chỉ công tác.
"Thầy hỏi vậy là sao?"
Vương Nguyên nâng cặp kính, trên dưới một lượt nhìn Thiên Tỉ, khẽ nhếch miệng.
"Thiên Tỉ, cậu không phải người ở thế giới này đúng không? Cậu, rốt cuộc là ai?"
Tim Thiên Tỉ khẽ động, người này, vậy mà biết bí mật của cậu.
Vương Nguyên bước xuống giường, đi đến kế bên Thiên Tỉ, thì thầm vào tai cậu.
"Thiên Tỉ, trong đầu tôi, có một hệ thống."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip