Chương 17: [08:27] Giết người cướp chim.
Gió không ngừng quật, hàng cây trước chung cư vẫn sừng sững. Minh xách bịch rác xuống sân vứt, cậu vừa dọn nhà xong, cả người toàn là bụi bặm, vừa phủi tay xong đã hắt xì một cái.
Minh không dám day mũi, vừa quay người chuẩn bị lên nhà thì thấy ông Trọng đang nhìn cậu. Ông vội hỏi han:
- Vứt rác à? Sao không mặc áo khoác vào? Hôm nay trời lạnh lắm đấy.
- Vâng, cháu chào ông. Ông đi đâu về đấy ạ? — Cậu tiến đến chào hỏi.
- Mấy hôm nay Trang nó bị ốm, ông đi chăm nó. Thôi lên nhà đi kẻo lạnh cháu.
- Vâng.
Hai ông cháu vào thang máy, dưới ánh đèn Minh mới thấy rõ cái giỏ vải ông đang xách, trông có vẻ nặng, Minh ngỏ ý giúp ông cầm, ông khoát tay:
- Ông xách được, toàn quần áo thôi. Với lại tay cháu bẩn lắm!
Nói xong ông cười hà hà, Minh mới sực nhớ ra mình vừa dọn rác chưa rửa tay, cậu biết ông đùa mình bèn gật đầu cười theo.
Sau khi ngừng cười, Minh hỏi bịch nilon ông đang cầm là gì, ông Trọng giơ bịch màu đen trong tay lên nói:
- Cái này là thịt heo, ông mua nấu cháo cho Trang mà còn dư xong nó bảo ông cầm về. Hầy, thanh niên mấy đứa đúng là vô tâm!
Minh nghe vậy ngơ ngác:
- Dạ?
- Không đúng à? Sức khỏe mình thì không lo, ăn uống chẳng ra gì, cứ cắm đầu cắm cổ kiếm tiền. Bệnh tật rồi mới biết khổ! — Ông Trọng chỉ vào Minh — Cháu nhìn lại mình đi,
Minh vừa cúi đầu nhìn khắp người vừa nghĩ "Cháu làm sao?"
- Bác sĩ đấy mà đêm hôm đi ra ngoài cũng không biết mặc cái áo vào, trúng gió lăn ra đấy rồi ai chăm?
...
- Ông già này chăm à? Đầu ba đến nơi rồi mà không lo tìm người yêu đi, mai sau già rồi ma nào thèm lấy?
Ơ?
Đến cửa rồi ông Trọng vẫn chửi thêm mấy câu nữa rồi mới vào nhà, bỏ lại Minh hoang mang không biết vì sao tự nhiên bị chửi...
Sáng hôm sau, Minh lái xe đi làm ngang qua tòa soạn cũ, con đường bình thường thông thoáng nay lại xảy ra kẹt xe, cũng may cậu đi sớm, chờ một chút chắc vẫn kịp. Minh ngồi trong xe quan sát một lúc, nhận ra nguồn cơn chính là con ngõ nhỏ phía trước, nó đang bị người vây chật kín, họ lấn ra tận giữa đường.
Cảnh sát giao thông đang giải tán người dân, cũng có những người mặc cảnh phục màu xanh đang tất bật đi lại. Một lát sau dòng xe được chậm rãi lưu thông, Minh đạp ga nhẹ nhàng nhích lên từng chút.
Trong ngõ nhỏ, mặc kệ sự ngăn cản của cảnh sát, tiếng người cứ xôn xao xì xào, từng cặp mắt tò mò vẫn giáo giác nhìn qua khe hở của tấm chiều đang phồng cộm dưới đất.
- Trong đám này thấy ai khả nghi cứ bắt hết về đồn, không khai thì đánh cho đến khi nào khai mới thôi.
Bỗng một câu nói được thốt ra hết sức hùng hồn, khiến người vây xung quanh giật nảy, kể cả các đồng chí cảnh sát cũng bất ngờ không kém, mọi người bắt đầu láo liên tìm chủ nhân câu nói này. Cuối cùng lại phát hiện thì ra chỉ là một thằng mặc áo thun quần lửng, đầu tóc còn bù xù, trông y như thằng điên.
"Thằng điên" chen người bước đến trước mặt người đàn ông đang lấn lên, bụng bia của ông ta làm méo cả dây cảnh báo, cậu ta nói:
- Ông này nhìn khả nghi này, bắt ổng về đi.
- Mày bị điên à? Tao thì liên quan gì? — Ông bụng bia quát.
- Vậy ông đứng ở đây làm gì? Cảnh sát người ta đã nói ông về rồi ông không nghe, không có việc của ông thì về đi để cho người ta làm việc chứ.
Ông bụng bia muối mặt nhưng vẫn cố cãi:
- Thế mày ở đây làm gì? Mày có việc chắc?
- Ừ đúng đấy. — "Thằng điên" vênh váo đáp, cậu quay đầu hỏi. — Có phải không, đồng chí Chiến?
Đồng chí cảnh sát tên Chiến nén cười, gật đầu bước đến:
- Phải.
Ông bụng bia và mọi người ngạc nhiên vô cùng, lại thấy đồng chí cảnh sát nói tiếp:
- Tôi nói lần cuối cùng, đề nghị bà con giải tán, ai về nhà nấy đi. Nếu còn tiếp tục đứng đây, tôi sẽ bắt hết về với tội cản trở người thi hành công vụ, nghe rõ chưa?
Người dân chỉ tò mò thôi chứ cũng sợ lên phường, mọi người lục tục rời đi, con ngõ dần trở nên thông thoáng. Cảnh sát Chiến xoay người vỗ vai "thằng điên", cười nói:
- Cảm ơn anh Hùng nhá.
Hùng đang vuốt lại tóc tai, ngáp một cái thật to rồi cũng vỗ vai Chiến:
- Không có gì. Mới sáng sớm mà đã ồn ào, mất hết cả giấc ngủ.
Lâu lâu mới được ngày nghỉ, tưởng được nướng thêm một lát, ai dè trước nhà lại rộn ràng quá thể đáng!
Hùng lê đôi dép tông bước theo Chiến về phía cái chiếu, Chiến nói:
- Chắc là chết từ đêm qua, tiền bạc vẫn còn, không biết là thù oán cá nhân hay thế nào nhưng mà...
Cậu ngừng lại, ngồi xuống lật góc chiếu lên. Hùng cúi người, ghé đầu nhìn một cái thôi mà lạnh cả sống lưng, cậu xuýt xoa:
- Ôi! Dã man thế!
Cái xác đã ngấm hơi đất và sương gió cả đêm. Máu chảy ra từ cái lỗ nhỏ giữa ngực người thanh niên và chảy ra từ một trong những mầm mống của sự sống, từ một trong những thăng hoa của cuộc đời. Hai dòng chảy nhuộm màu quần áo, hòa quyện vào nhau thành một vũng, khô đặc loang lổ trên mặt đất.
Hùng nhìn mà đáy quần xót thay, cậu hỏi đồng nghiệp:
- Rồi cái đó đâu?
- Không tìm thấy anh ạ. — Chiến đáp.
Cậu đậy chiếu lại, đứng lên nói cho Hùng những thông tin đã thu thập được. Dù cả hai đã không còn ở cùng một đơn vị và vụ án này cũng không có chỗ cho Hùng.
Nạn nhân là một cậu tài xế xe ôm công nghệ, hai mươi hai tuổi. Tối muộn hôm qua uống bia ở quán nhậu đầu ngõ, xe máy vẫn đang còn để ở đấy.
Vẫn đang trong quá trình điều tra, chưa có nhiều thông tin đáng giá, Hùng cũng không thể xen vào việc điều tra, chỉ có thể đứng hóng. Vừa lúc pháp ý đến khiêng thi thể đi, hai người ra đầu ngõ xem các đồng chí khác lấy lời khai của chủ quán nhậu.
Cái quán nhỏ này nghiễm nhiên trở thành nơi đóng quân của đội hình sự thành phố, Hùng ghé vào xe bánh mỳ bên cạnh mua đồ ăn sáng, nghe thấy chủ quán nói:
- Cậu í ngồi một mình, lúc đấy có khách quen nên chị mải nói chuyện với người ta, không có để ý cậu í. Nói xong chị quay ra mới không thấy người đâu, tiền thì chưa trả, có cái xe đấy chị dắt vào luôn.
Tối qua quán vắng, chỉ có nạn nhân và hai ông khách quen. Cậu ta ngồi trong góc khuất, đồ đạc vẫn để đây, lại rời đi từ lúc nào không biết.
- Tối qua chị có có thấy điều gì lạ không?
- Không có, mọi thứ đều bình thường, có mỗi cậu ấy lạ thôi.
- Được rồi, giờ chị cho em thông tin của hai người khách kia, có số điện thoại thì càng tốt. Lát nữa mà có nhớ ra cái gì thì bảo bọn em.
Hùng trả tiền rồi nhận lấy hơi ấm của ổ bánh mỳ thịt mới ra lò, tỏa hương nồng nàn. Cậu ngồi xuống cạnh Chiến, nuốt xong một miếng to rồi nói:
- Vết thương trên ngực do súng gây ra, hung thủ không phải dạng vừa đâu.
Hiện nay buôn vũ khí khó hơn ngày trước gấp mười lần, còn khó hơn cả buôn ma túy. Nếu như chỉ đơn thuần là trộm cướp hay tay gấu bình thường thì không dễ gì mà có súng được. Đằng này nạn nhân lại chẳng mất thứ gì, chỉ mất cái của quý.
- Vâng, em cũng có dự cảm vụ này không đơn giản.
...
Phiên tòa xét xử Lê Hoàng Long được mở vào thứ hai đầu tuần. Hắn đứng trên bục, mặt mày phờ phạc thấy rõ, không còn khí thế cậu ấm nghênh ngang như xưa. Đại tá Lê Hoàng Quân cuối cùng cũng chịu gặp đứa con báu bở của mình. Cả buổi xét xử ông không nói lấy một câu, mệt mỏi không muốn liếc đến hắn. Những người tham dự cũng chú tâm theo dõi phiên tòa, không bắt chuyện với ông. Có người vì tiếc cho ông, tiếc cho công sức nuôi nấng bao năm giờ mất trắng, có người lại vì tư tưởng cha nào con nấy, vợ ông mất sớm, ông ta cũng phải như nào đó thì mới dạy ra được hai đứa con như vậy.
Đẹp mặt gì cho cam!
Tiên cũng có mặt, cô ngồi ở hàng đầu, hôm nay cô được xưng tên họ thật, trở về họ Phan của mình. Dù bị truy tố trách nhiệm, nhận phạt cải tạo hai năm, song cô lại chẳng buồn bã gì, bởi vì cuối cùng Long cũng vào tù và nộp phạt để trả giá cho những việc mình đã làm.
Sau khi phiên tòa kết thúc, mỗi người đều có cảm giác được giải thoát khác nhau.
Lâm kẹp túi tài liệu chuẩn bị đi về thì gặp ông Quân cũng đang bước ra cửa. Ông chủ động bắt tay với anh nhưng không nói gì, nét mặt vẫn nghiêm nghị như thường. Lâm cũng không nhiều lời, chào hỏi xong rồi rời đi. Vừa quay đầu, mặt đã lạnh.
Ông Quân dõi theo, thở dài thườn thượt.
Lâm tăng tốc sóng vai cùng Đạt và Huyền, nghe thấy hai người đang nói gì đó có vẻ rất ghê gớm. Huyền chun mũi:
- Em thấy giống biến thái hơn á.
- Biến thái gì? — Lâm hỏi.
Huyền thuật lại đầu đuôi cho anh, rằng vụ án "Giết người cướp chim" ở gần tòa soạn cũ có diễn biến mới, vô cùng kinh khủng. Chú chim đi lạc ấy không biết vì sao lại bay xa 2km, đậu trước cửa nhà người ta.
Lâm mở to mắt, im lặng vài giây để nghiềm ngẫm thông tin. Sau đó lập tức bắt chước điệu bộ kể chuyện đầy ly kỳ của cô:
- Thật thần kỳ! Có khi nào người đó mới là chủ nhân thật sự của chú chim này không!?
- Ơ! — Huyền trợn mắt bật cười. — Ha ha ha ha!
Đạt cũng bị câu đùa của Lâm chọc cười, nhịn không được mà cười thành tiếng. Ba người vui vẻ đi đến hầm xe, cuối cùng Đạt vẫn bị lương tâm đánh bại, anh nghiêm túc nói:
- Nghĩ theo hướng khác thì có thể hung thủ muốn đổ tội cho người kia, hoặc là dằn mặt chẳng hạn.
Huyền lau nước trên khóe mắt, đồng tình với anh:
- Đúng thế, em nghĩ là để dằn mặt đấy. Tò mò ghê! Năm ngày rồi vẫn chưa tìm ra hung thủ.
Nơi xảy ra vụ án là khu phố cổ, dân cư phần lớn là những hộ dân đã sinh sống lâu đời, nhà cửa cũ kĩ, ngõ nhỏ dày đặc. Quan trọng là không có nhiều camera, đây là một điều bất lợi cho việc điều tra. Nạn nhân chỉ là một tài xế bình thường, không có nhiều quan hệ xã hội, mâu thuẫn lại càng không, vì vậy manh mối dần chỉ đường dẫn lối vào ngõ cụt.
Cho đến sáng sớm của năm ngày sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip