21.

Lượm về nhà.

Nhà Lượm to lắm nhé, còn đông nữa. Cha dặn Lượm ở nhà chơi với má, cha đi dò hỏi nhà ông Ba Linh, sau đó sẽ dắt Lượm về cảm ơn ông.

Lượm vui quá trời quá đất. Hôm nay Nhân còn qua nhà thăm Lượm nữa cơ.

- Nhân!!

Nghe Lượm gọi, Nhân cười nhẹ với quản gia, sau đó nhanh chóng đến bên Lượm.

- Khờ

Hôm nay Nhân mặc áo ghi-lê trắng, phong thái đĩnh đạc khác hẳn lần đầu gặp mặt. Nhân khẽ gọi, Lượm thì hơi ngẩn người...

Cái áo này... Giống của cậu hai quá...

- Khờ? Làm sao đấy?

Nghe Nhân nhắc khéo, Lượm cười hì hì lấy lệ, kéo áo Nhân ngồi xuống ghế.

- tui..tui nói nghe cái này nè. Hổm bữa tui có làm mấy cái nón lá, với mấy cái rổ, giấu ở đằng sau bếp á, ông bán đi, coi như tiền nhà tui gởi ông

- giấu tui đan buổi tối đúng không? Hư quá

Nhân khẽ nhéo mũi Lượm, nhăn mày tỏ vẻ giận dữ, nhưng vừa thấy Lượm bĩu môi thì lập tức cười hoà hoãn, xoa xoa chỗ đau vừa bị mình hành hạ.

- Tại ông có cho tui đan đâu.. tui mới giấu chứ bộ..

Lượm phân bì, tính là đan nón lấy tiền mua mật ong mừng sinh nhật cậu hai đó, vậy mà bây giờ...

- thôi được rồi, không so đo với ông, ăn cơm chưa?

- chưa, má đi đâu rồi, với hồi nãy..hồi nãy lỡ ăn nhiều bánh dừa đậu quá... Nhưng mà ông đừng có nói nha, tui sợ bị la lắm...

Lượm năn nỉ, tay còn nắm lấy tay áo Nhân kéo kéo. Nhân cười, ôn nhu xoa đầu Lượm, đúng là khờ mà, không nói thì ai mà biết được...

- thưa anh hai út mới về

Gia Bảo vừa từ nhà thầy đồ về, nhìn thấy Lượm thì lễ phép chào hỏi, vừa nhìn sang Nhân thì đã vội vàng tránh né.

- út mới về, thôi út ngồi đây chơi với Nhân đi, tui đi kiếm má nghen

Lượm chạy tọt ra ngoài cửa chính, bỏ lại Gia Bảo đang vô cùng khó xử.

- Nhân..

- lên phòng

Giọng Nhân trầm lại, Gia Bảo bị doạ sợ không ít. Cậu với anh là một đôi trúc mã, ngặt nỗi từ nhỏ anh đã vô cùng ưu tú, nhà họ Phạm và nhà họ Huỳnh giao hảo, hai đứa trẻ tuy bằng tuổi lại một đứa kêu anh một đứa xưng em.

Hơn nữa, anh lại còn là gia sư của cậu.

Lần trước hai người giận dỗi, gặp anh cậu đã xưng hô rất không phải phép, bây giờ hết dỗi thì bắt đầu trả nợ thôi.

-----

- anh...

- Charlie, tôi rất giận.

Chưa kịp nghe cậu biện hộ, anh đã nhanh chóng chặn họng bằng một câu ngắn gọn. Cảnh cáo Gia Bảo phải ăn nói sao cho thật đàng hoàng. Lúc này, anh trên cơ cậu.

Gia Bảo đứng khoanh tay, cúi đầu, e dè nhìn người nghiêm khắc ngồi trên giường, biết thế thì cậu đã không dại dột...

- anh tha lỗi cho em ạ..

- có lỗi gì mà xin tha?

Nhận thấy trong thanh âm của Gia Bảo đã có sự nức nở, giọng điệu của Nhân khó trách đã trở nên nhẹ nhàng

- em hỗn..

- hỗn với ai?

- anh...

- hửm?

- hỗn với anh ạ..

- "cậu út nhà họ Phạm", ai dạy cái thói hỗn hào thế đấy?

- anh tha cho em.. một lần thôi..

- tôi không có dạy cậu cái kiểu nhận lỗi hời hợt thế đâu, Charlie.

Ánh mắt của Nhân trở nên sắc bén, khó trách lại khiến nước mắt cậu út ứa ra. Anh chỉ xưng với cậu 1 là út cưng, 2 là Gia Bảo, chỉ có khi thật sự giận mới dùng đến cái tên Charlie để nói chuyện. Cậu có hơi sợ rồi, thiệt á..

- hức..anh

- nuốt nước mắt vô, rỉ một giọt ra là ăn đòn nghen.

Nhân cảnh cáo, đứng dậy đi kiếm đồ nghề. Sau chừng vài phút, anh quay lại với một cái chổi lông gà trên tay.

- hức.. anh ơi...

Nhìn thấy hung khí, Gia Bảo liền bỏ hết sĩ diện mà ôm mông mếu máo. Chân lùi thẳng vào góc tường, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

- bước, để tôi lôi ra là cậu chết đòn.

Gia Bảo bướng bỉnh đứng trong góc tường, không ra không phải vì không muốn ra, mà là vì không dám ra...

- 3

- 2

Đếm đến 1 cũng là lúc mà Nhân nổi đoá, anh tiến vào phía Charlie, một tay giữ lấy hai tay cậu, tay còn lại thì giận dữ mà vụt roi xuống mông nhỏ.

Charlie gào khóc, liên tục giãy nảy muốn xoa, muốn che, nhưng sau chừng 10 roi của Nhân, cậu liền biết điều mà chuyển sang xin xỏ:

- huhu anh ơi bớt giận.. út sai rồi huhuu..

- đứng ra, xoay mông lại đây

Đánh xuống 2 roi nữa, Nhân hừ một cái rõ dài, ngồi xuống giường rồi ra lệnh cho Gia Bảo. Cậu biết anh đang giận, chỉ thút thít xoa mông, sau đó đứng yên vị trước mặt anh, mông cũng ngoan ngoãn hướng về phía anh mà nghe phán quyết.

- 20 roi, vén áo lên

Lúc nãy vì phải đi gặp thầy đồ nên Gia Bảo mặc áo tấc, bây giờ chỉ cần vén tà áo lên thì mông chỉ còn đúng một lớp quần lụa để che chắn, như có như không thôi...

- bỏ thói, nghe rõ chưa?

- hức.. nghe rõ ạ...

Cả người run lên vì roi đang nhịp trên mông, Gia Bảo vừa đau vừa sợ phải đưa mông ra mà chịu trận, biết vậy thì hồi đó đã ngoan ngoãn một chút thì tốt...

Chát

Chát

Chát

Chát

Chát

Tiếng roi vút xé gió, rơi xuống mông thịt làm Gia Bảo đau muốn khóc ré lên, sau đó vì hình tượng mà nín nhịn, chỉ dám nức nở trong miệng.

- gọi tôi là gì, Charlie?

Chát

Chát

Chát

- aahuhu.. anh ạ..

Chát

Chát

- còn hỗn nữa không?

Chát

Chát

Chát

Chát

Chát

- ô..ô.. không ạ..

Chát

Chát

Chát

- lần sau là để anh cả xử cậu, nghe rõ chưa?

- hức.. rõ..

Chát

Chát

Hai roi cuối cùng đánh xuống, Charlie cũng ngồi sụp xuống đất, ôm đầu gối mà khóc. Nhân cất roi, dịu dàng đỡ út cưng của mình ngồi dậy, cho cậu tựa cằm lên vai mình, nói:

- xin lỗi chưa mà ăn vạ? Hửm?

- hức.. xin lỗi..

Gia Bảo nghèn nghẹn nói xin lỗi, hai tay ôm lấy cổ Nhân đòi dỗ dành, đánh cho đã rồi mà còn không dỗ nữa...

- cậu hư lắm

- huhuu.. anh thương.. hức.. đừng kêu út là cậu
.. ô..ô..

- lì muốn chết, có ngoan đâu mà đòi tui thương?

- uhu.. hức.. hức.. ngoan mà, hức.. anh xoa mông cho út.. hức..

- bỏ tật nghe chưa?

- dạ bỏ.. hức..

- tui mà còn nghe hỗn nữa là tui bỏ đi biệt xứ cho biết.

Nhân răn đe, tay thì dịu dàng xoa mông út cưng qua lớp quần lụa. Út cưng của anh bướng dữ lắm, ở ngoài đường thì vừa ngang ngược vừa kiêu ngạo, về bên anh thì mới ngoan được một chút.

Ai đụng tới út là út chơi tới luôn đó.

--------

- Thanh, mày coi mày uống rượu ra cái hình dạng gì rồi?

Huỳnh Đình Trọng giành lấy chai rượu trên tay cậu Thanh, chẳng hiểu tại sao thằng chó này lại lụy một đứa gia đinh.

5 năm trước anh đi, nó vẫn là một đứa không biết tình ái là gì, 5 năm sau anh về, thằng tri kỷ đã biến thành một con sâu rượu, chẳng hiểu kiểu gì.

- mày về nhà mày đi, mặc tao

Cậu hai nhướng người lấy chai rượu Tây, giành không được thì giận đến thở hồng hộc, quát vào mặt Đình Trọng.

- mày đừng có để tao đập mày ha Thanh, mới về đang mệt nghen.

- trả rượu cho tao!!

- má!

---------


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip