Chương 7
Sớm ngày hôm sau, khi mà gà đã gáy canh năm* thì thằng An theo thói quen thức dậy. Bữa nay nó thấy mình ngủ thiệt ngon, hơi ấm tỏa ra khắp nơi bao quanh lấy người nó, tự nhiên nó thấy hơi lười biếng, chớp chớp con mắt, dường như nó chợt nhớ ra cái chi đó.
Nó đang ngủ ở trong buồng Hai Văn và còn là đang ngủ chung với Hai Văn nữa. Thấy đầu óc mình đã tỉnh táo hơn, nó mở mắt ra, theo trực giác nó tìm Hai Văn trước, mà cậu thì đang ôm lấy nó ngủ ngon lành.
Tuy trong phòng vẫn còn đang tối lắm nhưng nó nhìn rõ được từng chi tiết trên khuôn mặt Hai Văn, đôi mắt cậu trông có vẻ hơi mệt mỏi, đường nét trên khuôn mặt vẫn dịu dàng như thường ngày, không biết cậu ngủ thấy cái chi mà giữa đôi mày hơi nhăn lại, tự nhiên nó thấy sao mà thương cậu quá.
Chắc là hồi khuya trời mưa, bởi nó thấy nó cùng với cậu đắp chung một cái mền, nhìn thân thít dữ lắm. Mà cậu còn ôm nó nữa, kiểu này lỡ ai mà có thấy thì không biết phải ăn nói mần sao cho đặng.
An nó kêu trời trong lòng, nó mới nhẹ nhàng luồn tay nắm lấy bàn tay Hai Văn đang đặt ngay eo nó, thấy cậu ngủ ngon quá nên nó không có nỡ kêu, định bụng chuẩn bị xong xuôi mới kêu cậu dậy. Đang nắm lấy bàn tay Hai Văn đưa lên cao để nó trở người ra ngoài thì Hai Văn lại tỉnh ngủ, bàn tay cậu đặt lại lên trên eo nó, làm bộ như chưa có chuyện chi xẩy ra.
Thằng nhỏ thấy cậu chờn tỉnh thì cũng giật mình, nó giữ nguyên hiện trường mà hông có dám nhúc nhích, đến nỗi mà thở cũng không dám nữa.
Sau một hồi tự giằng co với bản thân mình, thằng nhỏ lại tiếp tục nằm lấy tay của Hai Văn đưa lên không trung, chuẩn bị nhích người ra thì tay nó bị Hai Văn nắm ngược lại, tay cậu lại đặt ở chỗ cũ còn nắm theo bàn tay nó.
Mắt vẫn nhắm, Hai Văn nói bằng cái giọng còn ngáy ngủ. "Tui mới ngủ được có một chút, em cho tui ngủ thêm xíu nữa đi. "
"Cậu...bộ con mần cậu tỉnh hả? Cậu cứ ngủ đi, con chưa có kêu cậu dậy."
"Trời còn sớm lắm, em cũng ngủ thêm chút nữa đi. Tự nhiên tui nghĩ lại, tui thích như bây giờ hơn, khỏi đi chợ mần chi cho mệt. " Nói rồi Hai Văn mỉm cười, nhìn cậu mãn nguyện kiểu chi.
"Con phải dậy chuẩn bị để chút nữa mình đi đó cậu. Bộ cậu tính không có đi chợ thiệt sao? "
"Đâu có, tui giỡn em thôi. "
Nói là nói vậy chứ Hai Văn vẫn không có nhúc nhích chi, cậu lười biếng mở mắt ra nhìn nó, vừa nhìn thấy thằng nhỏ là cậu đã chớp mắt mỉm cười. Cậu cần cái khoảnh khắc này biết bao lâu rồi, cậu ước chi mỗi ngày thức dậy đều sẽ nhìn thấy nó. Chỉ vậy thôi, cậu chỉ cần có như vậy.
Trong không gian tĩnh lặng của căn phòng vẫn còn chập chờn tối, hai người con trai kia cứ chầm chậm nhìn lấy nhau thật kỹ, chẳng biết họ có nhìn thấy chi trong đôi mắt người nọ hay không, nhưng họ đã nhìn nhau rất lâu mà chẳng nói câu nào, trái tim cứ từng nhịp từng nhịp vang lên, hình như có chút vội vã hơn bình thường.
Hai Văn nhìn thằng nhỏ nó cũng đang mỉm cười với mình, bàn tay cậu đặt từ eo chạm lên tóc nó, xoa xoa mấy cái cậu mới chịu ngồi dậy.
"Dậy thôi em."
Thằng An nó dạ rồi mới ngồi dậy, nó xếp cột mùng mền xong xuôi mới đi ra ngoài lấy nước cho Hai Văn rửa mặt.
Vừa ra tới bếp nó đã thấy bà Bảy đang mần chuyện, thấy nó bà Bảy hỏi. "Bây dậy sớm lắm hả con, bà Bảy ra mà đâu có thấy bây."
An nó nghe bà Bảy hỏi thì có hơi chột dạ, nó mới ậm ờ trả lời bà.
"Dạ con dậy sớm, con vô trong kêu cậu dậy."
Bà Bảy nghe nó nói thì ừa, bà kêu nó mần đi rồi dọn cháo lên để cậu ăn sáng, nay bà nấu cháo cá lóc ngon lắm, hôm qua Ba Lươn mới đi câu về.
Nó dạ rồi mới đi vệ sinh cá nhân, xong nó mới đem nước ấm vô cho Hai Văn rửa mặt. Nó soạn đồ sẵn để cậu thay luôn, nó thấy mỗi lần Hai Văn mà mặc áo sơ mi đóng thùng á, là quá trời anh tuấn luôn.
Thấy thằng An cứ nhìn mình chằm chằm, Hai Văn mới nói. "Em nhìn chi mà nhìn dữ, bộ tui lạ lắm hay sao?"
"Dạ hông phải, tại con thấy cậu mặc đồ như vầy quá là đẹp đi, hợp với cậu quá chừng."
Hai Văn nghe nó nói thì phì cười, sao mà khéo nịnh quá không biết, mần cậu nghe mà thích quá trời đi.
Xong xuôi thì Hai Văn ra nhà trước để mà ăn sáng, bà Hương lúc đó cũng mới có dậy nên chỉ ngồi đó uống trà, còn thằng An nó cũng đi ra sau mà tranh thủ ăn củ khoai lang nóng.
Khắc một* Hai Văn cùng thằng An bắt đầu lên đường đi lên huyện, cậu cùng thằng An ngồi một chỗ ở đầu thùng xe, trên thùng còn có mái che, cũng may là hôm nay trời mát mẻ chứ không có nắng gắt như hồi trước. Bên trong thùng xe tuy có chỗ ngồi nhưng Hai Văn không muốn ngồi ở trỏng, vậy là một chủ một tớ bó chân cùng nhau ngồi ở đầu thùng xe.
Lâu lắm rồi thằng An nó mới được đi lên huyện lại, hồi trước phải mua nhiều đồ lắm bà Hương mới biểu nó với thằng Tứ đi lên trên đó chở đồ về, nó vui dữ lắm, bởi đâu có nhiều cơ hội mà lên trên đó, đường thì xa xôi nhưng đổi lại là những điều mới mẻ, nó hay thằng Tứ đứa nào cũng thích đi.
Ở trên huyện khác nhiều so với dưới quê dữ lắm, nhà thì to người thì đông, với cả họ bán rất nhiều đồ mà dưới quê mình hổng có, lúc nào thấy thằng An nó cũng trằm trồ* ngạc nhiên.
Đi chắc cũng phải gần khắc ba* thì mới tới huyện Bảo Hậu*, thằng An nó mới đánh ngựa ra thẳng tới ngoài chợ Lương Pha. Ra tới nơi Hai Văn mua giấy mực là chủ yếu, cậu còn mua thêm cho mình cây bút máy mới, giá cũng mười tám đồng một cây. Thằng An nó nghe giá mà choáng váng cả đầu, mười tám đồng đó chắc nó mà có thì sống cũng được gần cả năm trời luôn chứ không ít.
Tiếp tới là Hai Văn đi mua vải, cậu mua hơn cả chục thước để may đồ cho thằng An với bà Bảy, tuy không rành rỏi về chuyện vải vóc song Hai Văn vẫn có chút kinh nghiệm tự lập, nên khi cậu mua cũng khá là dễ dàng.
Mua thêm ít đồ lặt vặt với cả đồ bà Hương đã dặn mà đã một khắc trôi qua, trời bấy giờ tự nhiên lại bất chợt đổ mưa, cũng may hàng hóa đã che chắn kỹ càng, Hai Văn mới biểu thằng An tìm chỗ nghỉ.
Cả hai tìm được một quán trọ ở một đoạn cách xa chợ, chủ quán là hai vợ chồng già đã lớn tuổi, thấy có khách tới là niềm nở dữ lắm, nhiệt tình tới nỗi mần Hai Văn tưởng người quen xa lâu lắm mới gặp.
"Cậu đây ở đâu lên đây mà nhìn lạ quá hén, người chi anh tuấn lại cao ráo quá chừng hà." Người phụ nữ khen Hai Văn rối rít, ban đầu nhìn còn tưởng con cái nhà ai ở trên đây, bởi nhìn cậu sang mà còn tri thức, ấy vậy mà lại từ dưới quê lên mua vải.
Hai Văn cười chào hỏi với ông bà, nói cậu từ Thanh Tân lên đây, còn thằng nhỏ kế bên là người hầu cậu. Hai Văn cũng nói với ông bà là sẽ ở lại đây một đêm, sớm mai mới quay về, nhờ ông bà lo cho chỗ ăn chỗ ngủ.
Ông bà vui vẻ nói cậu cứ yên tâm, ông bà sẽ lo hết cho cậu, đưa Hai Văn với thằng An tới một gian buồng trong quán trọ, người đàn ông nói cứ ở tạm cái buồng này, nhà tắm thì ở ngoài sau á, dặn cậu với người mần coi tắm rửa trước chứ để người ướt mưa không có tốt chi, khi nào nấu cơm xong ông sẽ gọi.
Thằng An nó xách theo hai cái tay nải*, một cái là của Hai Văn và một cái là của nó. Cả hai vô trong buồng rồi thì thằng An nó mới lấy đồ ra cho Hai Văn, bộ bà ba vải lụa mà cậu hay mặc ở nhà, xong nó mới nói.
"Đồ đây thưa cậu, cậu đi tắm chứ để thấm nước mưa là nhiễm bịnh đó. "
Hai Văn nhìn nó rồi nhận lấy bộ đồ, hai cậu tớ ai cũng ướt nhem như chuột lột, thấy cậu vẫn chưa đi nên nó hỏi. "Bộ thiếu cái chi hả cậu?"
"Không có, em mần chi nữa mà không đi tắm luôn?"
"Dạ, cậu tắm xong rồi con mới đi tắm. "
Hai Văn chụp lấy bàn tay có hơi run lên vì lạnh của thằng nhỏ, cũng vì dầm mưa khá lâu mà bàn tay nó hơi nhăn lại, nhìn xấu xí lắm. Nhưng Hai Văn lại không thấy như vậy, cậu cứ nắm lấy tay nó.
"Em lấy đồ của em luôn đi, mình tắm chung."
Cái lúc mà cậu nắm lấy tay nó, nó vô thức nhìn theo bàn tay của cả hai, nó thấy sao mà tay của cậu ấm quá, chỉ mới nắm tay thôi mà đã ấm như vậy, liệu nó ôm lấy cậu thì còn ấm như thế nào nữa. Đang nghĩ thì nghe Hai Văn nói, nó ngỡ ngàng nhìn Hai Văn.
"Dạ thôi, con chịu được mà, cậu đi tắm trước đi." Nói rồi nó cười hì hì.
"Tui biết em đang lạnh mà, đi chung đi, con trai với nhau em ngại chi."
Thấy nó cứ im lặng, Hai Văn lại nói. "Nha em, tui không có bịnh mà để em bịnh cũng không có đặng đâu."
Nói thằng An nó ngại thì cũng đúng, nhưng mà nó ngại cũng là vì cái suy nghĩ vừa rồi của nó, với lại thân là người mần nó như vầy đã là quá phận, cậu mần vậy khiến cho nó thấy khó xử.
"Con..."
Hai Văn không nói không rằng, buông tay nó ra rồi tiến tới cái tay nải để trên bàn, cậu mở ra rồi lấy đồ của nó, xong là quay người bỏ ra ngoài luôn.
"Cậu, cậu ơi..."
Thằng nhỏ nó kêu cậu trong tuyệt vọng, thấy Hai Văn vậy nó cũng không biết phải mần sao luôn.
Hai Văn đi ra tới nhà tắm thì treo đồ của cả hai lên trên dây, cậu cứ từ từ cởi từng cái cúc áo, rồi cởi tới quần dài, trước khi xối nước cậu còn nhìn ra ngoài cửa thêm một lần nữa, cậu biết thằng An sẽ ra.
Cậu hiểu rõ thằng nhỏ là như vậy, tiếng nước vừa xối từ trên xuống thì Hai Văn đã nghe thấy giọng của thằng An.
"Cậu ơi, con...vô nhen cậu. "
Hai Văn cười, cậu kêu nó cứ vô đi, trong này đủ chỗ mà. Thằng An nó đi vô trong, đập vô mắt nó là cả người Hai Văn không có một mảnh vải che thân, cũng đúng, đi tắm thì mặc đồ mần chi không biết.
Nó đứng quay lưng lại với Hai Văn, cởi hết đồ ra rồi cũng bắt đầu tắm, đầu óc nó rối bời kiểu chi á, chẳng thể nghĩ được gì ngoài bất ngờ. Đang đứng thì nó đã ngưng nghe tiếng nước bên phía Hai Văn, bỗng Hai Văn áp tới người nó, lồng ngực của cậu chạm vào vai nó.
"Cậu..."
"Ừm, tui lấy đồ."
Nói rồi Hai Văn cầm lấy quần áo của mình rồi xoay người lại, cậu mặc đồ xong rồi cũng đi ra ngoài luôn. Tự nhiên không lạnh mà run, khi nãy lúc mà Hai Văn nói chuyện, hơi thở của cậu phả vào tai nó, hơi ấm từ lồng ngực cậu chạm vào vai, khiến trái tim nó đập lên liên hồi, khuôn mặt của nó cũng trở nên ửng hồng, nó...nó không biết mình bị mần sao nữa...
______________________
***Đố mấy bà, trong đoạn cuối lúc Tâm An bước vô nhà tắm, tại sao thằng nhỏ nó bị bất ngờ?
-Đáp án:
A. Tại lạ chỗ
B. Tại nhà tắm rộng
C. Tại thấy con cá chà pặc
D. Tại Cậu Hai ngonnn
--------
Chương này nói về địa lý, thời gian nhiều nên phải vừa viết vừa tìm hiểu, tuy không có quá nhiều hint ở chương này nhưng mong các bạn sẽ thích ạ. Hai Văn càng ngày càng tấn công dữ dội, t viết mà t còn mê cậu Hai :v
--------
*Canh năm: từ 3h-5h sáng (mình lấy 5h).
*Khắc một: từ 5h-7h20 sáng (mình lấy 7h20).
*Trằm trồ: từ cũ của trầm trồ.
*Khắc ba: 9h40-12h trưa (mình lấy 9h40).
*Huyện Bảo Hậu, Bến Tre ngày xưa trực thuộc tỉnh Vĩnh Long.
*Tay nải: túi vải dùng để gói đồ mà người xưa thường dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip