Chương 2: Phu lang của ta (2)
"Phu quân, tránh đêm dài lắm mộng, chi bằng đêm nay..." Âm cuối hắn kéo dài một đoạn, đôi mắt mang theo câu dẫn hướng người ngồi trên mép giường.
Tống Ngọc Thanh hai mắt phiếm nước nhìn hắn, đôi môi run rẩy muốn nói gì đó, cuối cùng lại không thể nào thoát ra được. Nhìn thấy biểu tình dường như đã chấp nhận mình của hắn, y cảm thấy thật kích động. Có điều, chân của y lúc này không tiện, e là việc hành phòng hôm nay không thể rồi.
"Huy Bảo, để khi khác được không, chân ta hiện giờ không tiện. Nhưng đệ yên tâm, đến khi nào khỏi chân, ta sẽ bù đắp cho đệ có được không?"
Nhìn trên người hắn còn mỗi kiện áo lót, mặt y liền đỏ càng thêm đỏ. Vội lảng ánh mắt sang nơi khác nhẹ giọng nói, nhưng lại bị hắn bất thình lình nắm lấy cằm.
"Sao huynh nói chuyện lại nhẹ nhàng như vậy. Chân huynh có vấn đề, nhưng ta thì không. Chuyện phu thê như này, ít nhất cũng phải một lần chứ." Dùng ngón tay vân vê viền môi y, ánh mắt của hắn chợt nóng rực lợi hại.
Có điều hắn không ngờ rằng bản thân lại thay đổi lớn như vậy. Từ tức giận khi bị gả cho y, đến không khống chế được tâm tình mà muốn cùng người này, thậm chí có những ý nghĩ kỳ quái khác. Đây rốt cuộc là cái gì?
Thấy hắn bỗng dưng thất thần, y liền buồn cười mà gạt tay hắn ra.
"Đừng quấy, lúc này đã muộn rồi, mau ngủ thôi." Nói liền tháo y phục ra. Mái tóc vốn được búi gọn gàng lúc này xõa dài.
Nguyễn Huy Bảo ngơ ngác nhìn mái tóc tuôn như thác của y, cuối cùng cầm lên một lọn đưa lên miệng hôn. Hắn không ngờ tóc của y lại dài tới vậy, còn có màu rất đặc biệt nữa. Tuy nhiên, hắn lại bị giật mình bởi suy nghĩ của bản thân.
Mình, mình đang làm cái gì vậy?
Cử chỉ hành động giống như một tên biến thái, hơn nữa... Cơ thể hắn thực nóng. Chẳng nhẽ hắn bị sốt rồi. Nhưng rõ ràng cơ thể hắn thực tốt lắm, hiếm khi mới gặp tình cảnh này. Không lý nào lại vậy được.
"Huy Bảo, mặt đệ đỏ vậy, chẳng nhẽ bị sốt rồi sao?"
Tống Ngọc Thanh lo lắng sờ lên mặt hắn, phát hiện hai má hắn nóng như than lửa. Ngay cả tay của hắn cũng ửng một mảng hồng. Chẳng nhẽ hắn bị sốt rồi.
"Ta, ta thấy khó chịu. Nóng... nóng quá, đầu óc cứ quay mòng mòng ấy."
Nói liền ngất ngay bên cạnh chân y.
"Huy Bảo!"
***
Ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu rọi vào căn phòng, rơi đến bên cạnh giường chính giữa phòng lớn. Những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên khuôn mặt tuấn mĩ đang ngủ say, khiến hắn phải mặt nhăn mày nhó. Thật khó chịu.
Nguyễn Huy Bảo nháy mắt mở ra, chớp chớp vài cái. Đại não vốn đình chỉ của hắn phút chốc thanh tỉnh vài phần, cả người bật dậy như lò xo.
"Chết tiệt, đau quá." Vội vàng sờ cái trán ẩn nhức lại, tầm mắt đảo xung quanh phòng, như là muốn tìm kiếm cái gì đó.
Mà lúc này vốn đang đứng chờ bên ngoài, nghe thấy bên trong có tiếng động, Tống Anh nhanh nhẹn bước vào ân cần hỏi han hắn. Trên tay là bộ quần áo mới tinh.
"Thiếu chủ, ngài tỉnh rồi sao, còn cảm thấy khó chịu không a."
"Chủ nhân các ngươi đâu?"
Hắn vội vàng đè chặt cánh tay của Tống Anh lại, miệng lộn xộn hỏi. Tuy nhiên Tống Anh lại cho là hắn đang "căm tợn" Tống Ngọc Thanh, nên lông mày thanh tú nhíu nhíu lại, giọng nói mang chút khó chịu trả lời: "Chủ nhân từ sớm đã ở phòng thuốc. Thiếu chủ hôm qua bị người hạ thuốc, hại ngài ấy cả đêm mất ngủ điều dược. May mà thiếu chủ không sao. Sờm nay bởi vì sợ thiếu chủ còn dư độc trong người, nên ngài ấy đã nghiên cứu ở vườn thuốc mấy canh giờ rồi."
Nguyễn Huy Bảo nghe xong liền trầm mặt, bàn tay túm chặt lấy tiểu hài cũng buông ra. Mà Tống Anh thấy biểu tình này của hắn, liền có chút lo lắng. Thầm nghĩ chẳng nhẽ hắn còn chưa dứt độc sao, sao lại có biểu hiện lạ như vậy.
Tuy nhiên chưa đầy bao lâu hai người một lớn một nhỏ bước ra bên ngoài. Mà Tống Anh đi ngay sau hắn lúc này trên mặt không ngừng xuất hiện hai rặng hồng. Nguyên lai là do người đi trước kia a.
Tống Anh lúc sớm nghe theo dặn dò của y mà chuẩn bị y phục cho hắn, là một bộ có màu lam nhạt. Thắt lưng màu tím, ngọc bội xanh ngọc lạ mắt được khảm tỉ mỉ. Vốn tầng y phục không tính là quá đẹp, nhưng chất liệu khỏi nói là loại tốt nhất, vì vậy mặc lên phi thường mềm mại thoải mái. Cơ thể cao lớn của hắn thêm tầng y phục màu lam, giống như trích tiên lạc xuống cõi trần.
Nguyễn Huy Bảo một tay cầm lồng thức ăn, một tay vuốt vuốt vạt áo mặc dù không có nhăn nhúm chỗ nào, từ đầu tới cuối đều là mới tinh. Tuy nhiên trong lòng hắn lại không ngừng cảm khái, nguyên do là từ trước tới nay hắn chưa từng chạm vào, thậm chí là nhìn thấy bộ có chất liệu tốt như này.
Tống Anh căn bản tâm hồn còn non nớt, nhìn thấy người có bộ dạng xuất chúng như vậy liền không nhịn được mà mặt đỏ tai hồng. Hai tay nó còn vân vê vạt áo ngắn, bước chân loạng choạng đi phía sau.
"....." Nguyễn Huy Bảo khó hiểu ngoảnh lại nhìn nhóc, cuối cùng là lắc đầu đi trước. Tuy nhiên đi được một đoạn, hắn liền phát hiện bản thân đang đứng giữa hồ sen, mà Tống Anh luôn theo sát chân hắn bất thình lình bị đụng mũi.
"Thiếu chủ, có chuyện gì sao?" Đau lòng xoa xoa cái mũi tưởng như sắp gãy tới nơi, Tống Anh tò mò nhìn hắn giây lát sau đó phát hiện bản thân đang đứng ở chỗ nào.
"Thiếu chủ... ngươi, ngươi tại sao lại đi đến đây a?" Nhóc ta ngơ ngác ngó trái ngó phải, cuối cùng mới vỗ trán mình một cái. Cái này không phải cũng do nó không chỉ đường sao, còn trách ai được.
"Ngươi..."
"Được rồi được rồi, là lỗi của ta, đã khiến thiếu chủ chê cười rồi." Tống Anh lập tức cười xòa sau đó nhanh nhẹn kéo hắn chạy về một hướng nào đó.
Trên đường đi điều Nguyễn Huy Bảo thấy thắc mắc đó là tại sao nơi này có nhiều sen tới vậy, hết ao sen, hồ sen, đình trên sen, thậm chí có cả một căn nhà giữa hồ sen cũng có. Vị phu quân này đúng là một con người yêu sen mà. Tuy nhiên thú vui tao nhã này cũng tốt, không giống phụ thân hắn, lúc nào cũng nghiện rượu rồi thuốc lào, đúng là mất hết phong thái của một gia chủ.
Hắn để ý được rằng trạch viện này cực kỳ lớn, thậm chí còn lớn gấp mấy chục lần trạch viện của Cai tổng huyện Tô Thanh. Bảo sao hôm qua mãi tới khuya muộn hắn mới nghe được tiếng ồn ào bên ngoài. Tống Anh dẫn hắn đi tới viện nằm giữa. Đứng từ phía xa nhìn còn không thấy điều gì bất thường, nhưng đến khi lại gần hắn mới triệt để trợn mắt há mồm. Còn không phải cái viện này quá lớn đi.
Nhìn biển hiệu có đề duy nhất một chữ trên cổng son, hắn có chút tò mò nhưng không có nói, chỉ biết lắc đầu hai cái rồi đi vào bên trong. Đứng ở bên ngoài đã đủ ngỡ ngàng, vào bên trong Nguyễn Huy Bảo còn bị một vườn thuốc rộng mênh mông làm cho sững sờ. Khóe miệng liền run rẩy một hồi, trên trán cũng chảy xuống ba vạch đen.
Cái này, là cái gì đây?
Phu quân hắn chẳng nhẽ làm thầy lang sao? Tuy có khác biệt lớn so với điều hắn biết, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì quá lớn đi. Hắn chính là ám ảnh thầy lang a.
Ngày trước có lần hắn bị bệnh, đại phu nhân đã mời đại phu tốt nhất của huyện Tô Thanh đến chuẩn bệnh. Ai ngờ, ông ta lại là một tên biến thái. Lúc ấy hắn mới có 10 tuổi, trẻ nhỏ còn non nớt, những hành động sờ tay nắm chân của ông ta hắn lúc ấy còn tưởng bệnh mình rất nghiêm trọng, nên dù cho có khó chịu tới mấy không có truy hỏi. Tuy nhiên hắn không hỏi, ông ta càng làm càn, lại dám... lại dám sờ mông hắn, còn nói những lời ghê tởm khinh nhục hắn. Nếu không phải hắn giãy giụa thoát được có lẽ ngày ấy hắn đã...
Hắn lần ấy qua một khoảng thời gian mới bình tĩnh được, cũng không dám lại gần bất cứ thầy lang nào nữa. Dù biết tất cả thầy lang có người không phải đều biến thái, nhưng thái độ của hắn vẫn có chút bài xích, khó tiếp cận.
"Huy Bảo, sao đệ lại tới đây?"
Trong lúc hắn còn đang đánh giá xung quanh, thì giữa vườn thuốc cao cao xuất hiện một bóng người quen thuộc. Vẫn là bộ hỉ phục, vẫn là mái tóc trắng, vẫn khuôn mặt kinh diễm tới động lòng người, không có thay đổi một chút nào. À, nếu bảo khác thì chắc là thần sắc của y có chút mệt mỏi nhiều so với hôm qua.
Phi, không mệt mỏi mới lạ. Cả đêm hôm qua y phải thức trắng điều dược cho hắn, lý nào lại tươi tắn được chứ. Nhớ ngày trước còn ở Nguyễn Gia, hắn ngày nào cũng phải thức dậy từ sớm, tối muộn còn phải thái rau cho lợn ăn. Ngày ngày đều khuya muộn mới được ngủ, thành ra ngày hôm sau trên mặt xuất hiện hai quầng thâm đen sì sì. Tinh thần khỏi nói cũng biết là rất uể oải, dù cho hắn có nhiều lần như vậy nhưng vẫn không tài nào thích nghi được, nên gặp tình trạng này của y trong lòng cảm thấy có gì đó gọi là cảm động.
Y chính là vì lo lắng cho hắn nên mới vậy a. Cảm giác có người lo lắng cho mình, trong lòng liền như có dòng nước ấm chảy dọc cơ thể, khoan khoái tới mức khiến hắn híp cả hai mắt lại.
"Thiếu chủ." Từ phía sau y có hai nam nhân bước ra cung kính nói. Hắn để ý rằng hai người này dung mạo vậy mà giống nhau tới tám phần, chiều cao cũng sêm sêm nhau, chẳng nhẽ là song sinh?
"Ta, cái đó phu quân, nghe nói huynh cả ngày hôm qua tại phòng thuốc nên ta tới đem điểm tâm." Ngượng ngùng giơ lên lồng thức ăn trên tay, sau đó hướng hai người phía sau gật đầu một cái. Phần ngượng ngùng này, còn không phải do hắn tới tận bây giờ vẫn không biết được tên phu quân của mình sao.
"....." Tống Ngọc Thanh mặt phút chốc nhiễm hồng, thầm nghĩ tân lang của mình cũng quá ngọt ngào rồi.
"Minh, Sinh, hai ngươi thu thập tốt sau đó trở về nghỉ ngơi đi." Quay đầu vẫy tay cho hai người sau lưng mình lui xuống, sau đó khó khăn tiến lên đỡ lấy lồng thức ăn trên tay hắn.
"Huy Bảo, đệ không cần phải vất vả như vậy, độc bên trong đệ tuy đã bức ra hết, nhưng di chứng có thể còn dư lại nên..."
"Đệ đã khỏe rồi." Trừng mắt nhìn y, ánh mắt lóe lên vẻ cương nghị khiến y phút chốc mềm lòng. Thở dài một hơi sau đó kéo tay hắn tiến đến đình nhỏ giữa vườn thuốc, nhưng vì chân mình còn chưa tốt nên y đành phải mượn lực từ hắn, một mặt bỏ quên Tống Anh còn đang cắn tay đứng một bên.
Tống Minh và Tống Sinh nhìn nhìn Tống Anh, cuối cùng hai tên không đành lòng phải kéo hắn đi, dành lại không gian riêng tư cho phu phu hai người.
Bên kia Tống Ngọc Thanh nhẹ nhàng đặt mấy đĩa thức ăn lên bàn sau đó vỗ xuống phần ghế bên cạnh mình: "Huy Bảo, ngồi xuống đây đi, một mình ta ăn cũng không vui. Phương thuốc sáng nay ta nghiên cứu cho đệ đã xong rồi, chỉ còn sắc lên là được."
Nguyễn Huy Bảo tầm mắt nhìn chăm chú mấy cây cam thảo đang leo tít lên cây quế, nghe thấy y gọi mình liền đi đến ngồi xuống: "Huynh đừng có quá sức quá. Chuyện ngày hôm qua rốt cuộc là sao vậy, huynh có biết không?"
Ngọc Thanh ngơ ngác một hồi, sau đó mới xấu hổ ho nhẹ hai cái: "Chuyện này cũng là trách ta, không coi chừng đám bằng hữu. Độc tố này, hay còn nói là xuân dược liều mạnh, nếu như chỉ uống một ngụm nhỏ thì không sao. Tuy nhiên hôm qua, không ngờ đệ lại uống hết cả chung rượu, nên mới trở thành độc."
Nguyễn Huy Bảo nghe xong liền muốn độn hổ. Không ngờ bản thân có ngày lại sơ sẩy lớn như vậy, rượu bị người ta hạ dược cũng không phát hiện ra. Có khi nào phu quân của hắn chê hắn ngốc không?
Lập tức không khí giữa hai người trở nên lúng túng kỳ lạ, không gian im lặng tới ngột ngạt ngoại trừ âm thanh va chạm của đũa và bát.
Hắn cầm lên một miếng điểm tâm cạnh mình nhất, đang tính bỏ thẳng vào miệng thì bắt gặp khuôn mặt nghiêng nghiêng của Ngọc Thanh. Trên mặt hắn liền ửng hồng, bàn tay cầm điểm tâm dừng lại giữa không trung. Ngay khoảnh khắc này, một cơn gió thoảng qua, làm mái tóc của đối phương lay động.
Tầng hỉ phục lúc này không còn sạch sẽ như hôm qua, ngược lại còn nhăn nhúm dính bùn đất, nhưng hắn không cảm thấy có gì là không hợp cả. Mái tóc trắng muốt tuôn dài trên tầng gạch xanh đen, hai màu đối lập càng làm nổi bật mái tóc của y. Bàn tay trắng nõn lúc này rõ ràng cầm đôi đũa mà hắn cứ ngỡ là cầm sáo trúc, dệt nên một bản nhạc nhẹ nhàng. Trên vùng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc mai dính chặt trên ấy khiến hắn không phân biệt được y hay tóc trắng hơn. Mi mắt y rủ xuống, từng sợi mảnh dài như cánh quạt cọ nhẹ vào lòng người, làm người ta ngứa ngáy không thôi.
Ngọc Thanh sững sờ nhìn Nguyễn Huy Bảo, cuối cùng mỉm cười một cái thật đẹp, đôi mắt linh động khép lại tạo thành vầng trăng khuyết đáng yêu. Mà hắn lúc này mới phát hiện ra, bản thân vậy mà lại lỗ mãng tới mức kéo mặt người ta sát lại mặt mình. Nếu như không phát hiện ra, có phải hay không đã hôn lên bờ môi mỏng mê người kia.
"A, xin lỗi, xin lỗi." Lúng túng thu tay lại, sau lại không biết nói gì, chỉ biết cúi gầm mặt xuống nhìn chân mình.
"Haha, đã thành phu phu rồi, đệ còn có gì mà ngại chứ." Tống Ngọc Thanh che miệng cười lớn, bờ vai run rẩy kích động nhưng sau đó liền ngừng lại. Bởi vì y thấy mặt hắn đã lựng đỏ tới nhuốm máu rồi.
"Huy Bảo, đệ có thấy hối hận vì đã gả cho ta không?"
Bống dưng bị hỏi một câu như vậy, khiến hắn không kịp chuẩn bị. Ấp a ấp úng một hồi hắn mới đáp: "Ban đầu thì có, ta lúc ấy rất tức giận bản thân vì cái gì mà phải gả cho nam nhân, còn rất giận cha ta đã tuyệt tình như vậy."
Tống Ngọc Thanh kiên nhẫn nghe hắn nói một hồi, trên mặt là một bộ rất thoải mái, nhưng bàn tay giấu dưới đầu gối đã dần siết chặt hỉ phục, lông mày cũng run rẩy tới lợi hại: "Ý của đệ là, cha đệ gạt đệ, ép gả cho cái lão trên dưới 60 tuổi, còn gạt đưa bảo vật của mẫu thân cho lão."
"Ừ." Gật đầu mạnh một cái, ánh mắt cũng hiện lên vẻ phẫn nộ không thôi.
Tống Ngọc Thanh thở dài một hơi, ánh mắt hướng về phía xa xa kia sau đó chậm rãi nói: "Ta trước kia chính là từng ở Tô Thanh."
"Hả, huynh cũng ở huyện Tô Thanh sao, vậy sao ta chưa từng nghe danh huynh chứ?"
Y lắc đầu mấy cái: "Ta ở Tô Thanh chỉ có hai năm liền rời đi, mà thời gian ấy đệ mới có 7 tuổi. Chắc chắn đệ không còn nhớ, nhưng đối với ta mỗi một chi tiết nhỏ ngày ấy lại khó thể phai.
Nhớ năm ấy ta vừa lên 10 tuổi, cha ta phát hiện trong người ta có bệnh, cơ thể như biến đổi hoàn toàn, tóc trắng xóa, da tái xanh, cả người xương cốt dã rời tựa như bị bóp vụn. Cha ta nanh chóng cho tìm đại phu tốt nhất đến chuẩn bệnh, nhưng mà hắn nói, mệnh ta sẽ không còn lâu nữa. Cha ta không tin, nên đưa ta đến làng Tây Thành tĩnh dưỡng, nói rằng không khí ở đây rất thanh tĩnh, thích hợp để ta chữa trị. Tại đây ta gặp được đệ, lúc ấy đệ bị đám trẻ con bắt nạt, cả người bùn đất lẫn lộn, nhìn còn không ra nam hay nữ.
Ta từ nhỏ sống ở kinh thành, trẻ con nơi ấy học còn không kịp, nói gì tới gây lộn đánh nhau, vì vậy tình cảnh này vẫn là đầu tiên nhìn thấy. Ta thấy tò mò, cho người điều tra đệ, biết được đệ là thứ tử của Nguyễn gia chủ. Nguyễn gia chủ này nguyên không có tài cán gì để nói, nhưng lại thường xuyên lên kinh thành bán gạo nên ta ít nhiều cũng biết đến. Vậy nên ta nhờ quản gia giả vờ là thương nhân đến từ kinh thành tới làm quen với Nguyễn gia chủ.
Ngày ấy gặp lại đệ, ta cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, nên có để ý một chút. Lâu dần thành tính, trong vòng hai năm, ta cuối cùng cũng khỏe lại nên phải rời đi. Mà tình cảm cua ta lúc ấy dành cho đệ, đã từ từ hình thành. Sau khi trở về kinh thành ta bắt đầu nghiên cứu thuốc, điên cuồng học y. Đệ có biết tại sao không?"
Nguyễn Huy Bảo lắc đầu, chính hắn cũng không ngờ được bản thân được để ý từ lâu đến vậy. Vậy mà hắn còn trách lầm y, không ngừng nguyền rủa y.
"Cái lần đệ bị bệnh ấy, ta đã cho người xử lý tên lang băm kia. Từ đó trong ta có một thứ gì đó gọi là sợ hãi. Ta sợ bản thân chỉ sơ xuất một chút thôi, đệ cũng bị người ta ám toán. Vì vậy ta điên cuồng học thuật mặc dù đó không phải sở thích cùng chuyên môn của ta. Nhưng vì đệ, ta nguyện thay đổi tất cả. Ta còn biết được rằng đệ rất khó ngủ, vì vậy ta đã sai người cải tạo toàn bộ trạch viện, sửa lại những chậu mai cây cảnh thành đầm sen, để đệ có thể an an thần thần. Ta còn có thể vì đệ làm rất nhiều, rồi tình cảm ta dành cho đệ rốt cuộc ta cũng biết được đó gọi là gì. Ngày hôm ấy Tống Minh báo tin dò được là Nguyễn gia chủ muốn gả đệ cho một lão nhân 72 tuổi huyện Thanh Quan, ta liền nửa đường bẻ gãy âm mưu của lão ta. Tuy nhiên việc lần này ta không thể tùy tiện ra mặt, nên mới nhân danh quản gia, thú đệ về làm phu lang. Ta biết bản thân đột ngột đưa ra quyết định như vậy rất đường đột, nhưng mà ta, ta thật là không thể buông được đệ. Nghĩ đến việc đệ ở bên cạnh người khác, mỗi ngày đều cùng ăn cùng cười với người khác, ta thật khó chịu, rất rất khó chịu.
Tống Ngọc Thanh cúi gầm mặt xuống, lòng bàn tay trắng nõn lúc này đỏ ửng một mảng, tựa như giây sau sẽ bật máu.
"....." Nguyễn Huy Bảo nghiêm túc nhìn y, một mặt không rõ đang nghĩ gì khiến y càng thấy căng thẳng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip