Chương 3: Phu lang của ta (3)
"Huynh có biết trước đó ta hận huynh thế nào không?"
Không gian trôi qua thực lâu, lâu đến mức y tưởng chừng như đã trôi qua mười năm rồi thì hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, đánh vỡ cục diện rối rắm này. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng y lập tức lộp bộp mấy tiếng.
"Huynh có biết ta đã tốn bao nhiêu năm để có thể trả thù, bây giờ chỉ vì huynh mà phải vỡ vụn không? Ta điên cuồng, ta hận người đã gây ra, ta hận lão Nguyễn kia đã coi thường khinh nhục mẹ ta, ta hận tất cả mọi người. Nhưng ta cũng hận bản thân mình quá nhu nhược, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, ngay cả việc trả thù cho mẹ mình cũng phải rời lại.
Bao nhiêu năm nay, biết bao lần ta phải cúi thấp đầu trước một quản sự nhỏ nhoi chỉ mong muốn ông ta giúp mình, biết bao lần hạ thấp bản thân cầu xin những khách quen của lão Nguyễn để họ có thể cắt đứt đường làm ăn với lão.
Ta đã đợi đủ rồi, ta tưởng như bản thân là một con chim nhỏ, bị giam trong lồng sắt lâu ngày, bỗng có một cánh cửa mở ra giải thoát cho ta, đón ta là bầu trời xanh tuyệt đẹp với không gian rộng lớn.
Ta phấn khích, ta mong chờ, thậm chí năng suất làm việc của ta ngày hôm ấy tích cực đến kỳ lạ. Nhưng nhận lại là gì. Cái tư vị đau khổ ấy, huynh có hiểu không hả. Lúc ấy ông ta chấp nhận gả ta cho bằng hữu của mình, nếu là huynh huynh thấy thế nào, chẳng nhẽ vui sướng lắm sao? Chẳng nhẽ ta còn phải cảm ơn, nói rằng bản thân rất hạnh phúc sao?"
"Ta..." Ta chỉ là không muốn nhiễm bẩn tay đệ thôi mà. Ta căn bản biết hết toàn bộ kế hoạch của đệ, cũng đã dựng nên nhiều kế hoạch trả thù giúp đệ, đâu nhất thiết phải cho lão nhận quả báo nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa lão ta đệ tưởng rằng đơn giản vậy sao? Nếu như lão ta chỉ là một chủ tiệm bán gạo, gây ra vụ án giết người chẳng nhẽ nha môn lại dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Ngọc Thanh nghẹn ngào không nói lên lời, ngước ánh mắt nhìn hắn nhưng sợ chạm phải ánh mắt lạnh lùng kia nên đành rủ xuống. Một bộ đáng thương khiến hắn cũng cảm thấy bản thân quá nặng lời rồi.
"Nhưng mà ta lại ngẫm lại, lúc này hận thì còn có ích gì. Ta dẫu gì cũng là nam nhân, đâu thể giống như nữ nhân chỉ biết khóc lóc om sòm, rồi ăn vạ đòi công đạo. Ta một phần nghĩ thoáng một phần là nhẫn nhịn, phần còn lại chính là lấy lại bảo vật của mẹ để lại cho ta. Nhưng điều làm ta không ngờ được là..."
Bỏ miếng điểm tâm trên tay xuống đĩa, ánh mắt dần dịu nhẹ đi tránh dọa y hoảng sợ. Nguyễn Huy Bảo hắn không bị ngốc, cũng không bị mù, đương nhiên nỗi lo lắng căng thẳng trên mặt y hắn nhìn rất rõ. Mà bàn tay trắng nõn bên dưới bàn kia sớm bị chủ nhân của mình nắm đến khó coi rồi.
Thật là. Đúng là hắn không đành lòng nhìn y tự ngược đãi bản thân như vậy, nên mới duỗi tay gỡ từng ngón đang co chặt ra.
"Ta lại không có ngờ tới bản thân lại được để ý như vậy, cho nên có chút chưa kịp thích ứng. Ta là một con người không có quan niệm cổ hủ, dù phải gả cho nam nhân ta cũng không oán trách, chỉ trách bản thân chưa thực hiện được một việc, cảm thấy hổ thẹn với người mẹ trên thiên đường."
Ngọc Thanh chìu mến nhìn hắn, bàn tay vươn lên xoa đầu hắn như xoa đầu đứa trẻ, vừa dịu dàng mà cũng chứa đầy thương yêu. Y từ lâu đã muốn làm hành động này rồi. Ngày ấy lần đầu thấy hắn gục trên đất, cả người nhếch nhác tới đáng thương, nhưng ánh mắt vẫn quật cường trừng lại đám nhóc kia, điều đó thành công thu hút sự chú ý của y. Vì vậy y mới không ngừng đứng giữa, ngăn cản những bất lợi gây ra cho hắn. Những ai dám ngáng đường hay bắt nạt hắn, y đều dọn dẹp tới sạch sẽ. Y muốn bảo vệ một thứ gì đó từ đứa bé này, một thứ mà ngay cả y cũng khó có được.
Đó chính là quyết tâm!
Đúng! Bản thân y ngay cả quyết tâm cũng không có, thậm chí nhẫn nại cũng không có nốt. Cái ngày tên lang băm kia chuẩn tin y không sống được bao lâu nữa, y còn đau khổ một thời gian dài, tuyệt không muốn chữa trị những phương thuốc kỳ lạ kia. Nhưng từ khi tới Tây Thành, y lại ngoan ngoãn trị liệu kỳ lạ. Y muốn bảo vệ hắn, rồi từ bảo vệ trở thành độc chiếm, muốn tuyên bố hắn chỉ là của một mình y, chỉ một mình y mới có được hắn. Hôn lễ vừa rồi chưa đủ lớn, chưa đủ tốt, y còn có thể làm lại. Thời gian của hai người còn dài, chỉ cần hắn muốn, y có thể làm nhiều lần bù lại cho hắn.
Mức độ sủng ái hắn của y, lúc này không chỉ đơn thuần là yêu nữa, cũng không giới hạn ở chiếm hữu. Mà là điên cuồng!
"Đúng rồi, huynh có giữ bảo vật của mẹ ta không? Lão Nguyễn nói rằng đã đưa nó cho huynh từ trước rồi."
"Bảo vật?" Ngọc Thanh ngẩn người nhìn hắn, sau đó luồn tay vào trước ngực lấy ra một vòng cổ có mặt phật quan âm bằng phỉ thúy, nhìn qua liền biết có giá trị không hề nhỏ: "Ý đệ là nói cái này sao? Lão Nguyễn kia lúc ấy vì sợ thất lễ bản thân không có gì định ước nên lấy cái này ra đưa cho quản gia của ta, ta không biết có phải là bảo vật mẹ để lại cho đệ hay không nữa."
Nguyễn Huy Bảo nhận lấy vòng phật, cầm lên cẩn thận xem xét sau đó phát hiện mặt sau có khắc hình con dê nhỏ. Viền mắt hắn lập tức đỏ ửng, trong lòng ngổn ngang cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Bàn tay nắm vòng phật của hắn siết chặt lại, đặt lên ngực trái. Những điều thành kính đó của hắn được y thu hết lại nơi đáy mắt.
Có vẻ như đó thật là bảo vật mà mẹ để lại cho hắn. Thật may!
"Huy Bảo, ta biết bản thân quá đáng, nhưng ta đối với đệ là thật lòng thật dạ. Đệ yên tâm, kế hoạch trả thù lão Nguyễn có rất nhiều cách, từ lâu ta đã định sẵn tỉ mỉ rồi. Ta chỉ chờ đệ thành công qua được đây thì kế hoạch sẽ được dựng lên luôn. Kế hoạch trả thù, nói gì thì nói ai hận ai thù nên tự mình trả, nhưng việc lần này đệ hãy để cho ta giúp đệ, có được không?"
"Huynh!" Nguyễn Huy Bảo nhìn nét khổ sầu trên mặt y, không hiểu sao lại cảm thấy có gì không ổn trong chuyện này. Từ nãy đến giờ y năm lần bảy lượt dò hỏi hắn, rồi còn ngăn không cho hắn trả thù là có ý gì?
"Chủ nhân, lão nô tới rồi."
Không biết từ khi nào phía sau hắn xuất hiện một giọng nói trầm đục, nghe như là đã tới từ lâu nhưng vẫn không lên tiếng. Hắn liền căng thẳng ngồi thẳng lưng, hai mắt dại ra nhìn cái lão cử chỉ nhẹ nhàng dâng lên một cuốn sổ.
Ông ta tới từ lúc nào, sao hắn lại không nghe thấy động tĩnh gì. Thật là quái dị.
Nguyễn Huy Bảo đánh ánh mắt sang cuốn sổ trên tay y, vừa muốn mở miệng hỏi nhưng lại thôi. Dầu gì y cũng có chuyện riêng của mình, mà hai người vừa mới thẳng thắn với nhau, chắc chắn có nhiều việc cần phải có thời gian mới cùng nhau xử lý được.
Ngọc Thanh tiếp nhận cuốn sổ trên tay quản gia, mới lật lật vài trang đầu y đã nhíu mày gấp lại: "Kêu Minh và Sinh đi giải quyết tận tình chuyện này, ngày mai ta sẽ xuống núi một chuyến, ông hãy chuẩn bị xe ngựa đi."
"Vâng."
"Còn nữa, vấn đề về sổ sách các thứ lần sau cứ hỏi ý kiến thiếu chủ các ngươi, mấy vấn đề này ta suy cho cùng vẫn không có rành."
"Chuyện này." Ông liếc mắt sang nhìn hắn, nhưng nhận lại là ánh mắt khó hiểu, lập tức cúi đầu một tiếng vâng rồi lui xuống. Ban đầu ông còn tưởng cái người này mới về đã đòi hỏi vấn đề quản lý sổ sách, chắc chắn tâm cơ thâm sâu khó lường, ai ngờ bản thân hắn còn bất ngờ hơn mình, khéo khi mọi việc là do thiếu chủ của họ tự thu sếp.
"Huy Bảo, bây giờ đệ đã làm phu lang của ta, những vấn đề ở đây đừng có ngại ra mặt, ta rất thoải mái, có việc gì không ổn đệ cứ nói thẳng với ta. Còn nữa, người vừa rồi chính là quản gia ở đây, ông ấy là người của cha ta, sau khi ta rời tới nơi này thì ông ấy theo hầu ta. Là một người đáng tin cậy nên đệ yên tâm. Ngoài ta và ông ấy còn có 10 người nữa, trong đó có ba người đệ đã gặp rồi, còn mấy người kia đệ để ý cũng được không cũng không sao."
"....."
Phu quân, huynh đừng có nhân lúc ta định mở miệng thì chen ngang có được không. Người ta là muốn hỏi tên của huynh đấy.
Hai phu phu một buổi sáng ngây ngốc tại vườn thuốc nghiên cứu. Y một bên tỉ mỉ giải thích cho hắn một bên kéo hắn đi khắp trạch viện.
Kể ra nơi này của y không tính là quá nhàm chán. Nơi này có khóm trúc rất lớn phía sau, rừng tre nứa đủ cả. Nếu như có một ít măng thì càng tốt. Hắn ngày trước tại Nguyễn gia được ăn măng xào hai lần, cái hương vị ấy quả thực rất ấn tượng, khiến hắn vừa nhìn thấy măng một lát thôi liền nhớ tới.
Khóm trúc, hồ sen, suối nước, những thứ này lần lượt hiện lên khiến hắn nhớ đến một câu nói của cụ Nguyễn*.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Hắn cảm thấy bản thân so với câu nói đấy bây giờ thật quá hợp tình rồi.
"Huy Bảo, đệ nhìn cái gì mà ngẩn người vậy." Nhìn thấy hắn cứ chằm chằm vào đống bùi nhùi một bên, y liền đi lại đánh thức hắn.
"Phu quân, cái đống này là gì vậy."
Theo tầm mắt của hắn nhìn lại, y liền thấy một hộp gỗ và bên ngoài có rải một ít cỏ mùn. Đừng bảo hắn ngay cả cái này cũng không biết nha. Có điều ngẫm lại hắn ngày ngày bị bắt làm việc nặng từ sáng tới tối, thời gian nhìn trời còn không có, nói gì tới biết mấy cái hộp này.
"Đây chính là tổ ong, chắc đệ biết đến ong rồi đúng không. Ong nó hút mật hoa, sau khi gom đủ mật thì nó trở về tổ của mình rồi kết thành những tảng mật lớn. Cứ mỗi lần đến mùa thì mật sẽ được tạo nhanh hơn, lúc ấy thu hoạch sẽ cao."
"Thần kỳ vậy sao?"
"Ừm." Bật cười trước vẻ ngơ ngác đáng yêu của hắn, y vươn tay mở nắp thùng ra, lập tức đàn ong bên trong tuôn ra như vũ bão. Nhưng bởi vì là ong nuôi, cho nên nó chỉ lượn lờ quanh tay y một vòng rồi thôi. Mà Nguyễn Huy Bảo phía sau y đã bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ.
Hắn còn nhớ bản thân một lần đi cắt rau lang bị ong đốt, đúng mấy ngày hai tay hắn không thể nào động vào đồ nặng được, nếu không vết sưng bàn tay càng lớn hơn, đã thế còn rất là đau nữa. Cái cảm giác ấy có cho tiền hắn cũng không dám động vào lần nào nữa.
"Đệ thử xem." Ngọc Thanh bẻ một miếng sáp vàng óng đưa đến bên miệng hắn: "Có ngon không?"
Nguyễn Huy Bảo lập tức ngậm miếng sáp vào miệng, thậm chí cả đầu ngón tay của y cũng không tha.
"Ưm, ngon quá!"
Lại còn rất ngọt ngào nữa. Nghĩ vậy hắn liền liếm liếm ngón tay mềm mại trong miệng mấy lần nữa. Thành công tạo nên hai rặng hồng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
"Huy, Huy Bảo."
"Phu quân, thật là thất lễ, nhưng mà đến bây giờ ta vẫn chưa biết được tên của huynh a." Vội vàng lảng tránh chủ đề, hắn chung quy vẫn sợ bản thân quá nhanh khiến y hoảng sợ. Tuy nhiên phu quân hắn dịu dàng thế này, lại còn rất chiều hắn, nếu như mấy cái vấn đề này hắn đề xướng trước, không biết chừng y lại đồng ý.
"A, là vậy sao. Ta tên là Tống Ngọc Thanh, nhưng đệ có thể gọi ta là Tịnh."
"Tịnh, tên thật hay." Không ngờ tên của y lại hay tới vậy. Bây giờ gọi cũng đỡ ngượng ngùng hơn. Hắn từ đầu tới cuối đều phu quân này phu quân nọ, thử hỏi xem có ngượng không cơ chứ.
"Huy Bảo, nếu như đệ thích, ta có thể lấy ít mật về làm điểm tâm cho đệ a. Nơi này có rất nhiều mật, mỗi lần Minh thu hoạch đều rất nhiều, ta muốn sau này đệ tới đây đều được thưởng bánh mật, vừa ăn ngon lại còn tốt nữa."
"Thật sao? Mà huynh cũng biết nấu ăn nữa sao?"
"Đương nhiên rồi. Ta ngày trước từng học hai năm làm đầu bếp tại kinh thành, sau lại không theo nữa mà trở về cố gắng chăm sóc vườn thuốc của mình. Dẫu gì thiên phú nấu ăn của ta cũng không tồi tệ lắm, chỉ cần không để bụng mình đói là được rồi."
Nguyễn Huy Bảo phấn khích theo sát phía sau y, y bảo mang bát đến lấy mật hắn cũng đến, y bảo hái ít quả xuống hắn cũng hái, ngay cả đi tới phòng bếp hắn cũng theo vào. Điều này khiến y dở khóc dở cười. Tuy biết rằng hắn ngày trước ở Nguyễn gia chịu khổ đã quen, nhưng y vẫn rất đau lòng hắn, không muốn hắn phải chịu nặng học một chút xíu nào.
"Huy Bảo, ta kiểm tra thân thể đệ không phải không có căn cốt để luyện võ, nhưng mà do đệ từ nhỏ chưa luyện qua võ cho nên căn cốt dường như bị chì trệ. Có điều để học khinh công và một số bài phòng thân thì không thành vấn đề. Cho nên từ ngày mai, Sinh sẽ là người kèm cặp đệ về luyện võ. Ta không phải muốn khống chế đệ, cũng không phải bắt ép đệ, chỉ là ta muốn đảm bảo an toàn cho đệ thôi."
"Huynh nói gì thì là thế ấy, ta cũng không có ý kiến gì đâu." Với tay lên lấy bát trên chạn giúp y, bàn tay to lớn nhanh chóng vòng qua eo nhỏ, ôm sát y vào ngực mình. Cúi đầu xuống hắn liền thấy được cần cổ trắng nõn nhiễm một tầng phấn hồng, thật câu nhân. Nghĩ vậy liền cúi xuống cắn một ngụm trên ấy, để lại dấu răng nhè nhẹ.
"Ưm." Bị tập kích đột ngột khiến Ngọc Thanh không kịp phòng bị, vì vậy âm thanh rời rạc cứ vậy thoát ra: "Huy Bảo, nếu như đệ muốn thì cứ việc, ta không có sao đâu."
Thấy hắn vội vàng thối lui, y có chút khó hiểu mà quay lại. Tuy nhiên nhìn thấy khuôn mặt đỏ tới nhuốm máu của hắn, y liền phụt cười. Mà nhìn thấy y có hành động như vậy, hắn ngượng tới quay đầu chạy chối chết, ngay cả Tống Minh và Tống Sinh đang đi vào cũng không để ý, thành ra cả ba người ngã lăn ra đất.
Lắc đầu mấy cái, Ngọc Thanh tiếp tục vột bột làm bánh. Mỗi lần vột lại thêm chút mật lên để mật thấm nhanh hơn, như vậy mùi hương cũng sẽ thơm hơn.
Sau khi bỏ bánh vào lò nướng, Ngọc Thanh lau tay rồi bước ra. Lúc này trời cũng đã bắt đầu ngả dần, vậy là một ngày nữa sắp hết rồi.
"Chủ nhân." Một nô tỳ đi đến trước mặt y, trên tay nàng ta là giỏ rau củ, chắc là phần chuẩn bị thức ăn cho tối nay của y.
"Ngươi mau chuẩn bị đi, lát nữa ta kêu Tống Anh qua lấy thức ăn."
"Vâng."
Ngọc Thanh ngó chừng bên ngoài đã tối hẳn, liền sai người chuẩn bị nước nóng. Chính bản thân mình thì tiến tới phòng ngủ. Bước chân của y nhẹ nhàng trên hành lang rộng, nhìn thấy mấy cây hồng trước sân sắp được thu hoạch, y liền mỉm cười ngọt ngào.
"Thanh, huynh đang nhìn gì vậy?" Ở khúc ngoặt lúc này Nguyễn Huy Bảo đang tính rẽ ngang thì thấy y, liền dừng lại xem y đang làm cái gì. Lúc này hắn đi cũng không được, ở cũng không xong, thôi thì cứ tiến lên đánh tiếng trước. Tuy nhiên, nghĩ lại sự tình lúc nãy khiến hắn lại mặt đỏ tai hồng.
"Bảo, mau lại đây, năm nay hồng sẽ được thu hoạch sớm, đến lúc đấy ta làm mứt hồng cho đệ. Cũng có thể ngâm hồng với mật, như vậy cũng rất tốt, rượu ngâm hồng cũng rất ngon nữa."
Thấy y có vẻ như không để ý lắm tới sự tình vừa nãy, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn về hướng mà y chỉ, hắn thấy được mấy cây hồng. Dù cho lúc này có là chiều muộn, nhưng hắn cũng thấy được mấy cây này cây nào cũng sai chĩu quả.
Nghe thấy y nói muốn làm mứt quả cho hắn, còn có ngâm rượu khiến hai mắt hắn phiếm hồng.
Ngày trước còn ở Nguyễn gia, dù cho đại phu nhân có quan tâm bảo vệ hắn bao nhiêu, nhưng mà sao bằng tình mẫu tử được. Đại phu nhân cũng có nhi tử, cũng là một người mẹ, đương nhiên tình thương của bà dành cho đại công tử là nhiều nhất, còn hắn, chẳng qua là từ sự thương cảm mà thôi. Bây giờ có người quan tâm yêu thương hắn như vậy, khiến hắn chỉ muốn đắm chìm mãi trong nó. phần tình cảm này hắn đã muốn có từ rất lâu rồi, có phải hay không trời cao có mắt, đưa y đến bên hắn.
---------------------
*Câu nói trong bài Nhàn của Nguyễn Bỉnh Khiêm:
Một mai, một cuốc, một cần câu
Thơ thẩn dầu ai, vui thú nào
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến cội cây, ta sẽ uống
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip