Chương 3: Nhập cung - Chương 3.1: Giới thiệu


Chương ba: Nhập cung

Hậu cung xa hoa là thế, tráng lệ là thế, nhưng thực chất chỉ đầy rẫy những thương đau. Hậu cung ấy là cái lồng son giam cầm một đời người, là nơi ngọn lửa thời gian đốt cháy thanh xuân tươi đẹp, là nơi những ngọn núi đá đổ ập xuống mà chôn vùi tương lai cùng với trái tim cháy bỏng.

Nàng đã đến đây. Tình yêu của nàng đã hết. Thanh xuân của nàng đã hết. Nàng như người vô hồn. Tình yêu của nàng dành cho chàng vẫn còn đó. Nó như là một ngọn lửa âm ỉ cháy, không dám bùng ra ngoài, nhưng ngọn lửa âm ỉ ấy dù có dùng cả một dòng sông cũng chẳng thế nào dập tắt. Nàng nhớ Thần Lam. Nhớ cái ôm ấm áp, nhớ nụ cười dịu dàng, nhớ cả cái xoa đầu của chàng. Nàng muốn gặp lại Thần Lam, chỉ tiếc là không thể. Lần này xa nhau và vĩnh viễn, lần sau gặp lại, chàng là thần, ta là quân, chàng phải quỳ xuống chân ta. Thân phận, khoảng cách giữa chúng ta đã được nối dài hơn.

Bất giác, nàng hận vị đế vương ấy. Hận hắn đã phá vỡ mối lương duyên của hai người, hận cả người đã làm nhục nàng để nàng ngày đêm mà sợ hãi.

Nàng tựa như một mùa hè không có nắng, một mùa xuân không có tiếng chim hót và hoa nở, một mùa thu không còn tiếng suối chảy rì rầm và tiếng lá rơi, chỉ còn một mùa đông với những cơn gió giá buốt đang gào thét.

Nàng vì Thần Lam mà háo hức học nào là phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công. Con tim nàng như bị hàng vạn mũi dáo cứa đến máu chảy. Tại sao? Tại sao lại bất công với nàng như thế? Ngày hôm trước, nàng là thiếu nữ thanh thuần, ngày hôm sau, nàng là người phụ nữ bất hạnh.

Nàng sợ hãi khi bước qua trong cánh cửa này. Bước qua nó rồi, nàng không thể ra nữa. Bước qua rồi, nàng chỉ có thể chôn vùi quãng đời còn lại ở đây.

Nàng sợ kiểm tra thân thể. Nàng không còn là trinh nữ nữa. Máu của nàng đã chảy ra. Tấm màng mỏng đó đã rách. Đau đớn, thù hận. Nàng không biết phải làm thế nào, phải trút lên đau, chỉ đành để chúng hóa thành những giọt lệ.

Nàng yếu đuối, nàng nhu nhược. Trước kia đã vậy rồi. Thiếu nữ sống trong thời đại này, mấy ai được phóng khoáng, mạnh mẽ như Mạn Ngọc? Mấy ai thẳng thắn, bộc trực như nàng ấy? Những người như Mạn Ngọc được coi trọng vì gia thế, có sắc lại có tài, chỉ là tính cách thì không được yêu thích. Con gái phải hiền thục, nết na, công dung ngôn hạnh, phải tam tòng tứ đức. Man Ngọc nếu không thích sẽ cãi lời cha, không chú trọng ăn mặc, bề ngoài, không đến nỗi xuề xòa nhưng lại chẳng gọn gàng, lại hay to tiếng, tuy tốt bụng nhưng khiến Tử Liên không vừa lòng.

Nào ngờ, nàng đang nhắm mắt lại vì sợ những lời chỉ trích, chì chiết của ma ma thì lại nhìn thấy một gương mặt khiến nàng chết đứng. hắn mặc hoàng bào, là hoàng đế, nàng biết, nhưng gương mặt kia.... Có chết nàng cũng không quên được, đó là gương mặt đẩy nàng đến bất hạnh, đó là gương mặt kẻ đã làm nhục nàng.

Nàng kinh ngạc không thốt lên lời. Mà hắn thì vẫn đang cười, rồi ra lệnh: " Ra ngoài hết đi. Còn nàng, lại đây."

Nàng rụt rè lại gần hắn, chưa tới đã bị hắn kéo lại, ôm vào lòng.

Hắn hôn vào cổ nàng, rồi thì thầm vào tai nàng: " Liên Nhi à, ta nhớ nàng lắm đấy."

" Ngài...."

" Là ta, ta là người hôm đó. Ta xin lỗi, nhưng giờ nàng là của ta, nên hãy quên những chuyện trước kia đi. Ta biết nàng cùng trưởng tử Hạo gia có hôn sự, nhưng hãy quên điều đó đi nhé."

Nàng tức giận, đẩy hắn ra, nước mắt lưng tròng: " Bệ hạ, ngài.... Cường đoạt nữ tử sắp thành thân sao? Ngài biết ta xấu hổ thế nào, nhục nhã thế nào không? Ngài bảo ta quên hết đi sao? Hơn nữa, ta còn sắp thành thân với người khác, ngài lại ngang nhiên cướp ta đi. Đây là lấy vợ của thần tử sao? Ta vì người khác mà học phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công, ngài vẫn chấp nhận được sao?"

Lăng Ngạo Cẩn xoa đầu nàng, hôn chặt vào môi nàng. Ban đầu nàng còn chống cự, nhưng hắn hôn đến điên cuồng, đến nỗi đầu óc nàng không còn tỉnh táo: " Ta mặc kệ. Nàng là của ta. Vĩnh viễn là của ta. Ai cũng đừng hòng cướp nàng. Ta sẽ xích nàng ở bên cạnh ta. Cả đời chỉ được có mình ta. Nếu nàng không có tình cảm với ta thì rồi sẽ có thôi. "

Nàng vừa rơi lệ, vừa khẽ nói, đủ để hắn nghe: " Nhưng trái tim ta mãi là của Thần Lam. Ta chỉ yêu Thần Lam thôi. Tình yêu không thể dùng thời gian để xóa nhòa. Ta sẽ ở bên cạnh ngài cả đời, đây là điều đã định. Chỉ ngày mai nữa thôi, ta sẽ không về nhà được nữa. Nhưng mà, Thần Lam đối với ta mà nói, mãi mãi là trượng phu ta kính yêu. Ta xin lỗi ngài, thành thật xin lỗi ngài. Ta có thể ở bên ngài, chứ không thể nào yêu Ngài. Ta nhất định không làm ra hành động quá phận. Nếu ngài ghét ta, có thể đánh ta, xin đừng, làm tổn hại đến Thần Lam, đến Hạo gia, đến Hạ gia hay đến Mạn Ngọc."

Ừ. Nàng cho hắn một lời hứa không làm ra hành động quá phận. Nhưng trong cuộc hành trình của đời nàng mà nàng vạch ra, ngay từ đầu đã không có hắn, sau này cũng thế. Nhưng sẽ sớm thôi, nàng sẽ thuộc về hắn, nàng sẽ yêu hắn thôi.

Hắn kéo nàng đang ướt đẫm nước mắt ôm vào lòng, khẽ vuốt tóc nàng rồi hôn lên mái tóc. Nói hắn có thể chấp nhận chuyện ấy ư? Dường như là vô lý. Hắn là nam nhân, lại còn là người đứng trên vạn người, không lý nào hắn chấp nhận. Nhưng khi nàng đã ở bên hắn và sinh con cho hắn, thì nàng sẽ có tình cảm với hắn thôi. Không sớm thì muộn. Nàng cùng với tên họ Hạo đó đã chấm hết. Dù tim hai người vẫn hướng về bên nhau, nhưng nàng là của hắn.

Tử Liên phát hiện ra, nàng rất dễ khóc. Nàng đang trong vòng tay một nam nhân khác không phải Thần Lam. Đó là người đã cướp đi hạnh phúc của nàng, cướp đi danh dự của nàng. Nhưng nàng không thể ghét hắn, cũng chẳng thể hận hắn. Nàng không biết tại sao.

Chương 3.1: Giới thiệu

Dù thân phận phụ thân nàng rất cao, nhưng nhập cung được phong phi luôn đã gây ra rất nhiều tranh cãi.

Lăng Ngạo Cẩn hai mươi sáu tuổi, có tổng cộng bảy mươi tám cung phi, tính thêm nàng là bảy chín.

Các vị trí trong cung cụ thể:

Bậc chính nhất phẩm có ba vị phu nhân: Quý phi, Thục phi, Hiền phi, chưa có Đức phi.

Bậc chính nhị phẩm có đủ Cửu tần: An Chiêu nghi, Lý Chiêu dung, Kỷ Chiêu viên, Từ Tu nghi, Hàn Tu dung, Mã Tu viên, Trần Sung nghi, Triệu Sung dung, Sở Sung viên.

Thế phụ có hai mươi sáu người, trong đó có 9 tiệp dư, bậc tam phẩm: Âu Dương tiệp dư, Tiêu Tiệp dư, Lục Tiệp dư, Phương tiệp dư, Trương Tiệp dư, Lưu tiệp dư, Hoàng tiệp dư, Châu tiệp dư, Ngô tiệp dư.

Có chín mỹ nhân tứ phẩm: Tôn mỹ nhân, Chu mỹ nhân, Hồ mỹ nhân, Quách mỹ nhân, Lâm mỹ nhân, Cao mỹ nhân, Trịnh mỹ nhân, Liễu mỹ nhân, Chân mỹ nhân, Lương mỹ nhân ( Biểu muội Hiền phi), La mỹ nhân ( Em ruột Thục phi), Tống mỹ nhân.

Có sáu tài nhân ngũ phẩm: La tài nhân, Lã tài nhân, Lục tài nhân ( Em Lục tiệp dư), Mã tài nhân ( Em Mã Tu Viên), Hứa tài nhân, Đặng tài nhân.

Ngự thê có bốn mươi người trên tổng số tám mươi mốt người:

Bảo lâm ngự lục phẩm có mười bảy người: Tào bảo lâm, Hứa bảo lâm ( từng là cung nữ), Tăng bảo lâm, Phùng bảo lâm, Đặng bảo lâm, Sái bảo lâm, Bành bảo lâm, Phan bảo lâm, Viên bảo lâm, Dương bảo lâm, Địch bảo lâm, Vu bảo lâm, Đồng bảo lâm, Đổng bảo lâm, Diệp bảo lâm, Ngụy bảo lâm, Tưởng bảo lâm.

Ngự nữ bậc thất phẩm có tám người: Điền ngự nữ, Đỗ ngự nữ, Đinh ngự nữ, Thẩm ngự nữ, Khương ngự nữ, Phạm ngự nữ, Phó ngự nữ, Giang ngự nữ.

Bậc bát phẩm thái nữ có mười lăm người: Chung thái nữ, Lô thái nữ, Uông thái nữ, Đới thái nữ, Thôi thái nữ, Nhiệm thái nữ, Diêu thái nữ, Lã thái nữ ( Em Lã tài nhân), Khâu thái nữ , Đàm thái nữ, Giả thái nữ, Thạch thái nữ, Vi thái nữ, Mạnh thái nữ, Cát thái nữ.

Hắn có chín người con, trong đó năm người là Công chúa, bốn người là Hoàng tử. Đại hoàng tử là con Hiền phi năm nay chín tuổi, cùng tuổi với Nhị Hoàng tử của Hoàng tiệp dư và tam công chúa của An Chiêu nghi. Tứ công chúa của Thục phi sinh cùng năm với Ngũ công chúa của Hứa bảo lâm đã thất sủng. Lục hoàng tử của Tiêu tiệp dư có cùng sinh thần với Thất công chúa do Lương mỹ nhân sinh. Cao mỹ nhân hạ sinh một công chúa, năm sau đó Trịnh mỹ nhân hạ sinh Cửu hoàng tử.

Nhân vật Lưu Thiên Nguyệt.

Con : Lăng Ngạo Thần, Lăng An Yên. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip