Chương hai: Một đạo chiếu chỉ làm thay đổi tương lai


Chương hai: Một đạo chiếu chỉ làm thay đổi tương lai

Hôm sau, đúng như đã hứa, Thần Lam và Mạn Ngọc lại tới thăm Tử Liên.

Mạn Ngọc lần này không đi tay không mà mang theo một cái áo khoác bông dày, đưa cho Tử Liên và nói: " Là ta làm đấy. Không đẹp như muội làm đâu. Nhưng không nhận ta sẽ ghét muội."

Tử Liên mỉm cười: " Ta còn tưởng tỷ không biết may vá cơ đấy."

Mạn Ngọc ngượng ngùng: " Vớ vẩn. Mặc dù ta không phải hiền thục gì nhưng tiểu thư khuê các ai chẳng biết may. Đừng có khinh nhau thế chứ!"

" Rồi rồi, đừng có giận thế chứ."

Thần Lam xoa đầu nàng rồi cài lên đầu một cái trâm. " Ta mới mua. Hy vọng nàng sẽ thích."

" Đồ Thần Lam tặng, ta nào dám ghét đây!"

Thần Lam nhéo má nàng: " Đừng làm như ta ép nàng ấy chứ!"

Mạn Ngọc ở một bên chu môi: " Đây không phải chỗ cho hai người thể hiện tình cảm đâu nhé! Ta, người sống, còn sờ sờ ra đây đấy! Phải thương cho cái người mười lăm tuổi đầu như ta còn chưa biết phong tình là gì chứ!"

Tử Liên cười: " Rồi Uất Trì ca ca sẽ bắt tỷ cưới một ai đó. Sống chung lâu rồi sẽ có cảm tình, không phải tình yêu cũng là tình nghĩa. Lúc ấy tỷ sẽ biết phong tình là gì thôi."

Mạn Ngọc ngồi xuống giường, cốc nhẹ lên đầu nàng: " Đấy đâu phải phong tình. Ta muốn một tình yêu lãng mạn như hai người cơ!"

Thần Lam bảo: " Muội mới mười lăm. Sẽ có mà."

" Tử Liên còn mới mười bốn tuổi lẻ bốn tháng kia."

" Đâu phải ai cũng giống nhau đâu."

" Ý gì đây chứ?"

" Ta nào dám ý gì, Uất Trì muội là vu oan cho ta rồi."

" Ta phi vào mặt huynh!"

Tử Liên ngồi bên cạnh, bật cười.

Ngồi với nàng một lát, Thần Lam bảo: " Ta về nhé. Nghỉ ngơi cho khỏe."

Mạn Ngọc cũng bảo: " Ngủ nhiều một chút. Ăn nhiều một chút. Trước ngày cưới mà ốm là xui xẻo đấy."

" Rồi, rồi. Đa tạ."

Nương nàng bảo: " Giờ chỉ có có các cháu là nói chuyện được với Liên Nhi thôi. Chẳng biết nó bị cái gì?"

Mạn Ngọc thầm nghĩ, nếu như dì ấy biết chuyện của Tử Liên, có khi nào còn khóc thảm hơn muội ấy không?

Đến chiều, phụ thân nàng về, mang một vẻ mặt nghiêm trọng.

Ông hỏi: " Tử Liên chịu ra ngoài chưa?"

Nương nàng lắc đầu.

Rồi ông lại bảo: " Nàng sai Tử Lâm bảo người nhà họ Hạo đến đây, bàn chút chuyện hôn sự hai đứa nhỏ."

" Có chuyện gì sao?" Nương nàng lo lắng.

Ông gắt: " Thì nàng cứ đi đi."

" A, được."

" Đúng rồi. Bảo cả nhà họ sang, không thiếu một ai. Rồi ra bảo Tử Liên nó ra đây. Nó không ra ngày mai không đừng họ Hạ nữa."

Không biết có chuyện gì mà nghiêm trọng thế? Tử Liên vội vã chạy ra ngoài. Nếu là chuyện hôn sự, có liệt giường nàng cũng ra.

" Con ngồi xuống đi." Phụ thân nàng chỉ vào gần chỗ của ca ca Tử Lâm.

Phụ thân của Thần Lam, là Hạo lão gia, chỉ mỉm cười: " Tôi vốn định sang nhà các vị, không ngờ các vị cũng nhanh chóng mời tôi sang. Dù có chuyện gì xảy ra thì tôi tin mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta vẫn sẽ tốt đẹp."

Thần Lam linh cảm có chuyện gì đó không ổn lắm, liền hỏi: " Phụ thân, làm sao vậy?"

Ông chưa kịp nói thì từ bên ngoài đã truyền đến giọng nói: " Thánh chỉ tới!"

Hạ lão gia thở dài, nhanh vậy sao? Cũng thật đúng lúc. Ông thừa biết, vị công công đó ở bên ngoài được một lúc rồi.

Tất cả mọi người đều quỳ xuống. Trong lòng Tử Liên lo sợ không thôi. Nàng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đích nữ Hạ gia, Hạ Tử Liên, quốc sắc thiên hương, thông minh hơn người, tài hoa xuất chúng, huệ chất lan tâm khiến trẫm vô cùng ngưỡng mộ. Ngay ngày mai sẽ vào cung, lập làm Yên phi. Khâm thử."

Tất cả mọi người đều sững sờ. Đến Hạ lão gia hay Hạo Lão gia, dù biết rồi, vẫn thất bất ngờ. Đúng là vua thì có bao giờ nói đùa đâu. Ông chỉ đành nói: " Tạ ơn bệ hạ." Rồi đưa tay nhận chiếu chỉ.

Tử Liên không còn bình tĩnh nữa. Cái gì mà quốc sắc thiên hương, thông minh hơn người, huệ chất lan tâm, nàng chỉ là người bình thường thôi. Nàng không cần mấy mĩ từ đó. Cái gì Yên phi chứ? Nàng sắp thành vợ của Thần Lam, con của nàng sẽ mang họ Hạo, làm sao lại vào cung chứ?

Nàng bật khóc: " Làm sao lại thế? Rõ ràng tháng sau ta sẽ thành thân với Thần Lam mà, sao lại vào cung chứ? Chỉ là đùa thôi phải không? "

Tử Liên bình thường sẽ không như thế đâu, chỉ là nàng đang xúc động thôi. Thần Lam muốn ngăn cản: " Thôi đi nào. Chiếu chỉ của bệ hạ rồi mà. Làm sao mà đùa được nữa chứ."

Đến Thần Lam cũng không thể nói năng bình tĩnh được nữa rồi.

Vị công công kia thấy thương cho hai người này, mới bảo: " Tất nhiên không đùa rồi. Nhưng hôn sự của hai nhà các ngươi chỉ là hứa miệng, bệ hạ làm thế thì sai ở đâu chứ. Mà kể cả có giấy tờ, thì bệ hạ cũng chẳng sai." Ai bảo, người là bệ hạ.

Đừng có vô lý thế được không! Nàng yêu Thần Lam, bây giờ lại bảo nàng lấy một người đến mặt còn chưa biết, đây là đánh đố phải không?

Hạ Lão gia bảo nàng: " Con về phòng đi."

Điều khiến nàng khiếp sợ, đó là nàng đã thất tiết, một nữ tử thất tiết làm sao mà gả đi được nữa. Ngoại trừ Thần Lam yêu nàng như thế, có thể chấp nhận được, còn những người khác, bảo làm sao mà dung thứ cho tội lỗi của nàng đây, nhất là khi đó là Bậc cửu ngũ chí tôn, nếu nàng kiểm tra mà bị phát hiện, nàng không biết là sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Nếu nàng tự tử thì sao, nếu nàng ốm chết thì sao? Như thế chắc sẽ ổn thôi. Nhưng dường như Thần Lam hiểu nàng đang nghĩ cái gì mà đánh gãy dòng suy nghĩ ấy: " Nếu muội làm thế, phụ mẫu muội sẽ buồn lắm."

Mạn Ngọc cũng nói: " Đúng đó. Ngươi nghĩ sao chứ đừng nghĩ quẩn nha."

Tử Liên bật khóc: " Các ngươi bảo ta phải làm sao? Ta mới có mười bốn tuổi, đến tên chữ ta còn chưa có, ta sắp phải gả cho người khác, đột nhiên bây giờ một cái chiếu chỉ từ đâu ra bảo ta làm vợ người khác. Đã thế ta còn bị người ta bạc tình. Ngươi bảo ta phải làm sao? Có ai khổ như ta không? Biết thế ta đã không về quê còn hơn. nếu ta chết, phụ mẫu ta buồn, nhưng Thánh thượng chẳng làm được gì cả."

Mạn Ngọc có hơi tức giận: " Tử Liên! Ngươi chú ý lời nói chút đi! Sao ngươi lại nói như thế chứ? Ngoại công ngươi nhớ ngươi mà ngươi lại không về, bao nhiêu người yêu thương ngươi mà ngươi nói muốn quyên sinh là quyên sinh sao? Chưa kể, ngươi có ốm đau bệnh tật gì, đột nhiên như thế ai chẳng nghi ngờ?!"

" Vậy ngươi bảo ta phải làm sao? Làm sao thoát khỏi đám ma ma trong cung? Làm sao qua được kỳ kiểm tra? Ngươi bảo ta phải làm thế nào?"

Tử Liên bây giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát.

" Ta...."

Mạn Ngọc ấp úng. Đúng thế. Tử Liên không còn lựa chọn nữa.

" Nếu Thánh thượng quan tâm ngươi, biết đâu...."

Tử Liên cắt lời: " Mạn Ngọc, chính ngươi mới là người phải xem lại lời nói của mình. Biết đâu ư? Lấy một người không còn là con gái về, chắc chỉ có Thần Lam chấp nhận được ta, còn người kia là ai, người ta là Hoàng đế, người ta là người đứng từ trên cao mà nhìn xuống. nữ nhân trong thiên hạ nhiều lắm, ngài ấy có nhiều lựa chọn lắm. Nhà ta lại là nhà gia giáo, ngươi cảm thấy có ai ngoài Thần Lam chấp nhận nổi đây?"

Không ai biết phải nói thế nào. Không khí trâm mặc đến quỷ dị.

Một lát sau, Tử Liên mở lời: " Ta xin lỗi, ta đã nóng nảy quá."

" Ta cũng thế."

Thần Lam ôm Tử Liên, khẽ xoa đầu, mặc cho những giọt nước mắt đang thầm lăn trên khuôn mặt cả hai người.

" Xin lỗi, Thần Lam."

" Ừ. Đừng lo lắng. Ta luôn ở bên cạnh nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip