დChương 8: Mâu thuẫn khó phai

Nó ngủ như chết đến tận lúc đi về, hắn cũng mặc kệ dù gì con nhỏ này cũng chẳng liên quan gì đến hắn, còn chưa nói đến việc nó còn làm chân hắn thế này đây!! Hừ...để rồi xem tôi đây sẽ xử cô thế nào!

Hắn bỏ nó đi trước.

Đến tận lúc gần sáu giờ tối lúc bác bảo vệ định đóng cửa mới đánh thức nó dậy.

Aaaaa...tên chó chết Vương Kỷ Đạt, như vậy mà không gọi nó dậy, còn bày đặt làm lớp trưởng. Nó khinh!!
Sau khi về nó biết hắn chưa có về, mà chìa khóa lúc sáng đi học vẫn cắm ở cửa.

Hìhì...lần này xem hắn thế nào vào được nhà !

Nghĩ là làm, nó trực tiếp rút chìa khóa, mang vào nhà nó, chạy vào phòng ngủ, lấy trong ngăn bàn học bộ vali nhỏ bằng gỗ, chính xác thì đó là 1 bộ màu cao cấp mới nhất của hãng Campus.

Nhờ vào tài năng thiên phú, nó trang trí 1 mặt của chìa khóa giống y chăng màu cửa, nhanh tay dùng băng dính 2 mặt dán mặt kia của chìa khóa lại...Thế là OK.

Để xem tên này sẽ làm sao mà biết được đây!? Hahaha.

Nó đắc ý, vào trong nhà, tâm trạng tốt liền chơi game.

Lấy trong phòng ra 1 chiếc hộp lớn được bọc giấy hoa văn và ruy băng đỏ.

"Ông ngoại lại tặng quà gì cho mình đây?"

Nó rút ruy băng, xé giấy bọc ra, mở hộp.

Thì ra là một chiếc máy chơi game 3D, có dạng 1 cái mũ, cứ thế đội vào mà chơi thôi.

Nó bắt đầu chuyển tầm nhìn đến tấm thiệp trên cái mũ. Nội dung bức thư khá giản dị:

"Món quà ta và bà ngoại đặc biệt chọn cho cháu gái nha, chúc cháu ngày đầu tiên đi học vui vẻ
-Ông Ngoại- "

Ông chọn đồ có khác rất thú vị, mỗi tội, ship hàng về đã là ngày hôm sau mất rồi...

"Cốc...cốc...cốc.."_tiếng gõ cửa.
Tầm này cũng gần 7h tối rồi còn tên nào rảnh mà gõ cửa vậy không biết.
Nó mở cửa và mặt của tên ngáo Vương Kỷ Đạt ló ra. Thì ra nó đã quên mất cái vụ chìa khóa. Tên này về chắc không tìm được chìa khóa đây.

"Sao? Tìm tôi có chuyện gì? "

"Cô có thấy chìa khóa cửa sáng nay tôi quên ở nhà không? "

"Phì...Nope..no..phì..kh..không"

Nó không nhịn được lén cười. Hắn nhìn thôi cũng biết thủ phạm là con bé này đây chứ đâu.

"Hừm...giao chìa khóa ra"

"Không"

"Cô muốn sao đây? Quên vụ đàn piano rồi à?! Quân tử nói lời phải giữ lấy lời!!"

"Tôi là 'Nữ tử' không phải quân tử, Ok?"

"Cô...cô dám.."

"Sao? Sao tôi không dám?"_nó khiêu khích.

"Nhưng tôi chắc cô không phải loại người nói 1 đằng làm 1 lẻo đấy chứ? "

"Tôi là loại người đó đấy, thì sao?"

"Võ mồm giỏi đấy, đừng để tôi phải đi kiểm tra camera giám sát "

"Bà chủ nhà về quê 1 thời gian rồi, có ở nhà đâu mà đòi đi kiểm tra? Mà có kiểm tra được thì sao!? Do anh quên chìa khóa ở ngoài đấy thôi?"

"Như vậy cô cũng không được quyền vứt chìa khóa đi"

"Tôi không hề vứt? Chỉ cất tạm thời nó đi 1 nơi thôi ~"

"Ở đâu?"

"Nếu anh hứa không sai vặt tôi nữa? Về tiền cây đàn cuối tháng sẽ trả, ok chứ?"

"Rồi, nói đi!"

"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt... Đó là gợi ý đấy, tùy vào chỉ số IQ của anh mà tìm nha~ Bái Bai"

"Ơ.."

Nó đóng sập cửa lại, chẳng để kịp cho hắn hé nửa chữ. Dám thách thức bổn cô nương? Chỉ có chết thôi~

Hắn bất lực đứng trước cửa phòng mình, vô thức lấy tay đấm vào cửa, vật kim loại cứng lạnh đó dù sơn màu đẹp cỡ nào cũng nhận ra, hắn đau nhức phần tay, mới nhận ra...

Lấy tay sờ sờ mặt cửa mới biết có vật kim loại nhô ra, may là con nhỏ đó không dùng keo mà dùng băng keo 2 mặt không là chìa khóa có cũng như không.

Thôi thì cũng chẳng thèm cãi nhau với con nhỏ này nữa, mở được cửa phòng liền nhanh chóng cất chìa khóa kĩ lưỡng, phải cẩn thận vẫn hơn hết...

Sáng hôm sau vẫn là 1 ngày hết sức đẹp trời, nó hôm nay sẽ đi xe đạp màu vàng nắng cute phô mai que của nó, dù gì cũng muốn rủ Lục Phương Anh đi học.

"Phương Anh ơi~ Ơi Phương Anh~"

"Đây..đây, có mặt ngay!!!"

Cô nhanh chóng xuất hiện, phía sau với con xe màu đỏ đô, khá bắt mắt .
Nó cùng cô nhanh chóng lên xe đi học, vừa đi vừa tám chuyện đủ mọi thứ trên trời dưới đất.

"Ôn bài cho hôm nay chưa,Lâm Chi? Hôm nay là ngày kiểm tra khảo sát năng lực đầu năm để phân ban cán bộ lớp đó?"

"Ôn cả rồi, ban cán bộ lớp năm nào cũng phải bầu theo học lực à?"

"Ừm, năm nào cũng vậy từ tiểu học đến cấp 3 đều dùng cách đấy, năm nào lớp ta cũng là Vương Kỷ Đạt đứng nhất khối kèm theo luôn chức lớp trưởng "

"Tên đó học giỏi vậy sao!? "

"Rất giỏi là đằng khác "

"Ồ~"

"Xíu nữa tớ đi ra canteen ăn sáng, cậu có đi không?"

"Thôi, tớ ăn sáng ở nhà rồi "

"Vậy có muốn uống nước gì đó không? "

"Một cốc trà đào với 1 kẹo mút dâu nha"

"Ok."

"Cảm ơn nhiều "

Nó và cô đến trường cất xe xong , cô liền chạy vút đi mất. Nó vừa bước chân ra khỏi nhà xe, thì 1 loạt bọn con gái ùa tới. Úi xời xuýt ngã... Bọn này không có mắt sao!?

Nó theo bản năng hóng hớt liền đi tới chỗ đám đông. Một chiếc xe hiệu gì đó nó không biết, nhưng nhìn thôi cũng biết khá xịn sò, chắc của 1 công tử bột nào đó đây...

"Aaaaaaaaaa... Vương thiếu"_bọn fangirl hét lên trong điên cuồng...

Bước ra khỏi xe lại là tên ác ma đáng ghét Vương Kỷ Đạt. Hỏi chấm !? Thế mà cũng được bọn con gái này vây quanh? Bọn fangirl này mù hết rồi à!?

Đang bận đánh giá bọn fan này thì tên Kỷ Đạt này lại tiến tới chỗ nó. Đờ heo!? Sao tự dưng tên này lại tiến tới chỗ nó?

"Hừ con nhỏ kia là ai cơ chứ!?"_ bọn fan bắt đầu lườm nguýt nó.

Bị mấy cái ánh mắt hình viên đạn này ngắm hết vào mình, nó thật muốn tự tử cho xong đi, bị tra tấn thế này thật khó chịu.

"Sao sáng nay không rủ tôi đi học?"

"Không thích!! Chuyện cây đàn hôm qua đã nói rõ rồi đừng hòng ra lệnh cho tôi"

"Cô dám chống lại tôi? Cô muốn bị đuổi ra khỏi trường sao?"

"Dám !? Đuổi hộ cái ~ tôi vào đây là nhờ học lực không phải nhờ vào gia thế, muốn đuổi!? Hơ..vậy thì cứ việc đối đầu với tôi~"

Nó chẳng nói 2 lời liền lấy chân đá vào chân hắn, rồi quay đầu chạy mất hút vào lớp.

Cả cuộc đời hắn chưa bao giờ nhục như vậy, bị 1 đứa con gái đánh ngay giữa đám đông sao mà không tức cho được cơ chứ!!!

Cứ đắc ý đi Phương Lâm Chi, rồi tôi sẽ trả đủ... Không trả thù, tôi đây không phải Vương Kỷ Đạt!




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip