ⅴⅰ
30 phút qua đi.
daniel mãi không về phòng khiến jungkook bắt đầu thấy bất an. cậu ta hút mấy điếu vậy? hút cần hay sao?
em nhấc máy lên gọi nhưng chưa kịp ấn vào cái tên "chó" thì đèn trong phòng bỗng tắt vụt đi.
- cái quái gì vậy?
cả căn phòng chìm vào tối đen, em cố quơ xung quanh để tìm công tắc đèn nhưng nó không hoạt động. giờ này có rất ít người trong kí túc xá nên theo quy định, đèn hành lang lẫn đèn sân đều bị tắt đi để tiết kiệm điện khiến cho không gian tối càng thêm tối.
- DANIEL? CẬU ĐÂU RỒI?
jungkook nói lớn tiếng nhưng không thấy ai đáp lại.
em cố đi đến cửa để thoát khỏi căn phòng ngột ngạt này nhưng vì xung quanh quá tối nên không thể xác định phương hướng được nữa.
đột nhiên jungkook nghe loáng thoáng thấy có giọng nói phát ra từ ngoài cửa :
- câm mồm đi đồ khốn! tao hành động đây!
em giật thót mình, giọng nói bị biến dạng này... cái giọng ám ảnh mà đến chết em cũng không thể quên được...
nó đến rồi.
jungkook còn chưa kịp hoàn hồn thì tiếp tục có chuyện xảy ra.
chiếc tv trên kệ bỗng sáng lên, nó phát một đoạn nhạc: "happy birthday to you, happy birthday to you..." bài nhạc này không còn vui nhộn nữa rồi...
- chết tiệt!
jungkook sớm nhận ra đã đến giờ tên sát nhân hành động, nhưng không ngờ hắn ta dám lộng hành ở ngay cả kí túc xá trường thế này. trong lòng em dậy sóng dù đã có chút chuẩn bị tinh thần từ trước.
- mày ở đâu thằng chó? bước ra đây?
em không thích bóng tối chút nào mà lại còn phải đối mặt với tình huống này ở trong bóng tối...
cửa bỗng 'cạch' một tiếng, tiếng bước chân 'bịch bịch'... jungkook quay ra hướng có tiếng động, hết sức đề phòng.
hắn ta vỗ tay một cái đèn phòng lại sáng lên. jungkook bắt gặp đầu tiên là gương mặt khốn khiếp và lại là nụ cười ngây ngô đó. hắn ta chưa làm gì mà em đã run bật, chỉ nhìn thấy thôi cũng khiến em sợ khiếp rồi.
- d-daniel đâu rồi?
em gằn giọng, cố tỏ ra là mình ổn nhưng âm thanh lại vô cùng run rẩy.
hắn ta không nói gì chỉ đưa cái gì đó đã giấu nãy giờ sau lưng ra.
- VÃI L...
jungkook la toáng lên nhưng chưa nói hết câu đã tự bụm miệng mình lại.
em nôn thốc ra hết chỗ cơm tối vừa ăn, hai mắt em mở lớn như sắp rơi ra ngoài. mặt em tái mét đi vì thứ kinh khủng mình vừa nhìn thấy:
gã sát nhân cầm cái đầu của daniel lắc qua lắc lại.
khuôn mặt của daniel tội nghiệp vẫn còn đang hoảng hốt, hai mắt nó trợn lên như nhìn thẳng vào em vậy. phần cổ của nó bị chém đứt lìa khỏi thân, em còn nhìn thấy được cả các dây mạch máu. máu của nó vẫn đang nhỏ giọt xuống sàn. daniel đã bị tên sát nhân chém đứt đầu. lần này còn kinh khủng hơn lần trước khi em chứng kiến tommy bị giết. gã này đúng là thằng điên rồ!
thật đáng sợ.
- THẰNG KHỐN! xin mày buông tha tao đi!
jungkook lại ứa nước mắt, em rất sợ hãi. cách gã giết người quá man rợ và em không muốn phải trải qua thêm một lần nữa, không muốn chút nào.
gã sát nhân thả cái đầu của daniel bụp xuống đất, gã ta rút ra con dao vẫn còn dính đầy máu rồi lao về phía giường em đang đứng.
jungkook vội vã vơ lấy được cái gối rồi đem nó chắn trước mình. con dao đó đâm xuyên qua gối, vì lực quá mạnh mà mũi dao đã cứa một đường vào ngực jungkook.
nhận thấy, em nhanh tay quăng cái gối cùng con dao đi rồi giơ chân đạp thẳng vào bụng tên sát nhân, tạm thời thoát nạn.
jungkook dùng hết sức chạy về phía cửa nhưng điều xui xẻo một lần nữa lại đến. em vấp phải cái đầu của daniel đang nằm dưới đất và ngã nhoài ra. em giật mình vội đứng lên nhưng đã quá muộn. gã sát nhân đưa tay ra túm lấy chân em và kéo lại. vào lúc ấy jungkook bất lực đến bật khóc lớn, tay em run run đưa ra về phía cửa mong có ai hãy giúp đỡ. nhưng chẳng có ai cả.
gã ta lật người jungkook lại, dùng sức đè em xuống khiến em không thể cử động. con dao đã được rút ra từ khi nào và giờ đang kề ở cổ jungkook.
- happy birthday!
gã sát nhân cứa một đường. em bắt đầu cảm nhận được cái đau đớn, máu thì đang chảy ra như suối.
lần này jungkook không kêu la gì hết, em nhắm mắt lại từ từ đợi chờ mọi thứ rơi vào màu tối đen...
•
một buổi sáng âm u và lạnh lẽo lại đến.
" today is your birthday, we will sing it loud. today is your birthday i know you so proud... "
bài hát sinh nhật vang lên ầm ĩ từ máy jungkook. taehyung cau mày lại, gã đang định ném vật ồn ào đi thì bỗng jungkook nằm trên giường mở oà mắt.
em không buồn ngồi dậy, mắt mở ra lại nhắm nghiền lại.
- dậy rồi?
- dạ.
jungkook đáp lại nhỏ nhẹ.
- còn nhớ đêm qua có chuyện gì không? cậu đã uống say xong bám tôi như koala, làm jack bắt tô..
- em còn nhớ ạ.
jungkook vẫn nằm bất động trên giường chưa chịu di chuyển. em cảm thấy mệt mỏi và không muốn làm gì cả.
- chắc cậu muộn giờ học rồi, mặc quần áo vào rồi trở về phòng đi.
taehyung khẩn trương ném quần áo của jungkook lên giường. không thể mặt dày tiếp tục nằm đây nữa, em thở dài thườn thượt rồi cũng ngoan ngoãn đứng dậy mặc quần áo.
- giờ mình phải cố gắng tự bảo vệ bản thân. không thể trốn khỏi tên sát nhân đó được, chỉ còn cách đánh bại nó thôi..
jungkook lẩm bẩm. em không phải là kẻ yếu đuối, dễ gục ngã. hơn nữa vẫn còn nhiều cơ hội để em cố gắng, em tin là mình có thể đánh bại được tên sát nhân và vạch trần kẻ đáng chết ấy là ai. thay vì tiếp tục trốn tránh thì jungkook quyết định sẽ đương đầu với nó. tên sát nhân này không còn quá đáng sợ như lần đầu hay lần thứ 2 em gặp. và giờ jungkook không còn chỉ biết chạy trốn nữa, em biết mình phải làm gì.
- cậu nói gì vậy?
taehyung ngồi quan sát jungkook nãy giờ.
- không có g...
jungkook chưa nói hết câu thì bỗng nằm vật ra sàn bất tỉnh. hai mắt em nhắm nghiền lại, môi tím tái còn mặt thì trắng bệch.
taehyung thấy cảnh đó hốt hoảng đánh rơi cả ly trà. gã vội chạy đến, lay người cậu nhóc:
- sao vậy?
- jungkook? jungkook à?
gã gọi mãi mà jungkook không đáp. gã càng thêm lo lắng, vội bế cậu nhóc lên.
- tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé, giờ nhìn cậu như cái xác chết vậy.
- đừng có chết đấy.
taehyung mặc lại quần áo ngay ngắn cho em rồi mới bế em ra khỏi phòng. trên hành lang gã gặp jack:
- ô taehyung? nhóc jungkook sao vậy? hai người đi đâu?
- bệnh viện c. báo thầy giúp tôi hôm nay tôi xin nghỉ học.
gã nói xong liền đi thẳng, mắt cứ chăm chăm vào người nằm trong lòng mà không nhìn jack lấy 1 lần.
- ơ... này!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip