Chap 11
11.
- Phu nhân đâu?
Tiêu Nhược Phong tìm y nhưng không thấy Nam Cung Xuân Thủy đâu, trước kia lúc nào cũng ở trên giường rầm rĩ không chịu rời giường, hôm nay lại chẳng thấy đâu thật sự kỳ quái.
Dao Cầm theo Tiêu Nhược Phong nhìn khắp nơi, nàng cũng không để ý tới, sáng chưa thấy thân ảnh y, vẫn cho rằng còn ngủ.
Tiêu Nhược Phong vừa muốn ra ngoài tìm xem, liền nhìn thấy Nam Cung Xuân Thủy từ sau cửa che eo đi đến, biểu tình thập phần mệt mỏi, hôm qua ôm bụng, hôm nay đến eo cũng đau?
Tiến lên đỡ lấy cánh tay y
- Sáng sớm đi đâu? Còn đỡ eo?
Nam Cung Xuân Thủy bẹp miệng, kỳ thật y cũng không làm gì, vì ngủ đến nửa đêm bỗng nhiên tỉnh dậy, đi ngàn dặm để đến Dược Vương Cốc
Chỉ là y thuận tay đem những đang dược tốt ăn trộm thôi, lúc sau còn cùng Tân Bách Thảo cãi tay đôi, sau đó thì vội vội vàng vàng trở về.
- Ta thèm bánh bao, nên ta ra ngoài ăn, thấy ngươi nhiều ngày mệt mỏi, không muốn đánh thức ngươi, muốn cho ngươi ngủ nhiều một chút.
Y bị Tiêu Nhược Phong đỡ ngồi xuống, y ngẩng đầu nhìn sắc trời, tò mò hỏi
- Ngươi hôm nay không đi giải quyết công việc à?
- Không có việc gì cần thiết, một hồi đi
Định đi nhưng là không thấy người ở nhà nên sốt ruột, lúc này mới thấy nên ở lại một chút.
- Giờ ta đi ngươi nghỉ ngơi đi. "Nói xong quay người chuẩn bị đi"
- Từ từ, ta...Ta có chuyện muốn nói, chuyện là...
Y lẩm bẩm nửa ngày cũng chưa nói rõ ràng một câu, thật sự chuyện này khó mở miệng.
Tiêu Nhược Phong bất an trong lòng, dừng bước chân ngồi xuống bàn
- Nói thẳng là được, muốn uống Thu Lộ Bạch? Hay là...
- Không đúng không đúng, ta chính là...Ai da, ngươi... Ngươi có muốn hài tử không?
- Hả?
Tiêu Nhược Phong nghi hoặc nhìn Nam Cung Xuân Thủy
- Ta...
Cái này không biết nói sao, hắn nhìn hài nhi của Lôi Mộng Sát rất thích, nhưng từ khi Nam Cung đến nơi này, loại chuyện này đã bị Tiêu Nhược Phong tiêu diệt, không nghĩ tới.
Như là bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng nắm lấy tay y
- Ngươi... Có phải hay không nghe người ta nói gì rồi? Ngươi có phải vừa gặp hoàng huynh ta không? Vẫn là...
Nam Cung Xuân Thủy há miệng định nói, liền bị người kia chặn lại
- Nam Cung Xuân Thủy người đừng nghe bọn họ nói bừa, ta không cần vị trí đó, cũng không cần thiếp thất hay gì cả, hài tử ta không quan tâm.
Thì ra là nghĩ như vậy, ngươi thật sự có cái tâm tư về chuyện đó, Nam Cung Xuân Thủy đã sớm cho người trói ngươi lại mang đi, ai nói với ngươi cái này, bất đắc dĩ bĩu môi
- Nhược Phong...Ta...Tính...
Cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau lại mở miệng
- Ngươi nói như vậy, là xuất phát từ trách nhiệm hay là thật lòng yêu ta?
Nam Cung Xuân Thủy hỏi ra lời này thời điểm giống như không có tự tin, có chút thật cẩn thận, nhưng lại thập phần mong chờ.
Tiêu Nhược Phong cười cười, duỗi tay nhéo mặt y một phen, đổi lấy là tiếng mềm mại kêu đau
- Ngươi cảm thấy thế nào? Ta tốt xấu gì cũng là hoàng tử Bắc Ly, hiện giờ Lang Gia Vương ta muốn làm gì không muốn làm gì không ai có thể đổi ý ta.
- Tới ta cũng không được sao?
Tiêu Nhược Phong nghi hoặc nhìn người trước mặt, chính mình nói không đủ minh bạch sao?
- Ừm.. Ngươi này, nghĩ như thế nào vậy, trừ ngươi ra không ai có thể đổi ý ta.
Nam Cung Xuân Thủy đem cánh tay chống đỡ ở Tiêu Nhược Phong trên người, kéo cằm hỏi.
- Vậy ngươi đối với ta là nhất kiến chung tình lâu ngày si tình?
Tiêu Nhược Phong cúi đầu cười cười, thuận tay ấn gáy người liền hôn lên, sáng sớm phủ Lang Gia Vương nước chảy róc rách, giờ phút này phát ra tiếng nước hoà với tiếng nghe không rõ.
Thật lâu sau mới tách ra, Nam Cung Xuân Thủy sắc mặt đã đỏ bừng, há miệng thở dốc, nhưng vẫn như cũ đầy cõi lòng chờ mong nhìn Tiêu Nhược Phong.
- Đúng vậy lâu ngày si tình, trái tim này chỉ thuộc về ngươi, trả lời như thế này phu nhân có hài lòng?
Một bên tiếng sát vào cổ y, một bên nói chuyện thanh âm trầm ngàn, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng muốn đem người ăn sạch.
Nam Cung Xuân Thủy ngượng ngùng cúi đầu, âm thầm cười cười
- Tha cho ngươi đó
Toàn bộ động tác đều bị Tiêu Nhược Phong thu hết vào đáy mắt.
Một bên lay cổ áo Nam Cung, một bên nói
- Phu Nhân, hôm nay ta... không đi triều đình nữa.
- Hảa...
Nói xong vội vàng che cổ lại, dùng sức lắc đầu
- Không... Không được, ta...Ta hôm nay không thoải mái, không thoải mái... Ngươi mau đi triều đình đi, mau đi đi.
Duỗi tay đẩy Tiêu Nhược Phong hướng về phía bên ngoài, nhìn người đi rồi mới hít sâu một hơi, Tân Bách Thảo nói với y mạch tượng hỗn loạn, là bởi vì...Ai da,ngẫm lại mặt già của y đỏ lên, cần bình tĩnh lại mới hết, còn dặn dò y đừng tưởng mình là thiên hạ đệ nhất liền có thể tùy tiện, ngươi hiện tại sắp phải làm mẫu... À không, đương nhiên là cha, yếu ớt quá.
Một giấc ngủ này liền ngủ tới chiều, hôm nay Hàn Y tới luyện kiếm, y ngủ một giấc mấy canh giờ, đẩy cửa bước ra thời điểm liền thấy Hàn Y cầm thanh kiếm ở trong sân khoa tay múa chân, đứa nhỏ này thật sự nghe lời và lợi hại.
- Hàn Y à, sư phụ tỉnh có chút muộn.
Hàn Y nghe vậy thu kiếm lại, chạy đến trước mặt Nam Cung
- Sư phụ, người sắc mặt không tốt lắm? Có phải hay không bệnh rồi? Mẫu thân con nói chỉ có người bệnh mặt mới trắng như vậy, miệng không có chút huyết sắc, cả ngày thích ngủ, con nói cho Nhược Phong thúc thúc tìm thái y cho sư phụ được không?
Nam Cung Xuân Thủy duỗi tay lau tóc Hàn Y
- Không cần, sư phụ chính là hơi mệt, không ngủ đủ, không đáng ngại tới, sư phụ hôm nay dạy ngươi kiếm thuật.
Một phen làm mẫu, lúc sau liền cảm thấy dạ dày không ổn, một trận buồn nôn đi lên, nhịn không được che miệng đi đến chậu nôn khan, nhưng hôm nay y vốn không ăn cái gì, phun cũng chỉ phun ra chút nước mà thôi.
Nhìn Hàn Y lo lắng chạy đến, dùng tay nhỏ vỗ tay y, ngữ khí nghe đều muốn khóc
- Sư phụ sư phụ, người không sao chứ?
Nam Cung Xuân Thủy cố nén người xoay người lau đi vài giọt nước mắt Hàn Y, nhìn hài nhi nở một nụ cười
- Không sao, hôm nay sư phụ giao con kiếm pháp trở về luyện tập đi, sư phụ muốn nghỉ vài ngày, Hàn Y qua vài ngày hẵn đến được không?
- Là sư phụ, Hàn Y sẽ ngoan ngoãn luyện tập.
Thấy Hàn Y đi rồi, Nam Cung mới đỡ tường bước đi từng chút trở về nhà, ngồi ở trên giường liền bắt đầu đả tọa khí tức, mãi cho đến sắc trời đen mới kết thúc, như vậy ổn một chút.
Ngoài cửa nghe tiếng Tiêu Nhược Phong, hôm nay như thế nào trở về sớm vậy?
Đi đến trước gương nhìn mình thấy sắc mặt cũng không khó coi lắm, mới đẩy cửa đi ra ngoài.
- Hôm nay sao trở về sớm vậy?
Cúi đầu nhìn thấy Tiêu Nhược Cẩn trong tay cầm hai hộp đồ ăn, nhìn Nam Cung quơ quơ lên
- Thấy ngươi nhiều bữa ăn ít, ta quên mất trong phủ bếp làm cơm một vị quài, khẩu vị chắc chắn đã đổi, nên ta đến tiệm ngươi thích ăn mua.
Đem hộp đồ ăn đưa cho Dao Cầm và Cẩm Sắt, tiếp tục nói
- Nói đến cũng khéo, sư phụ ta lúc trước thích ăn tiệm này, ta mỗi tháng đều phải trả tiền cho sư phụ.
Nói xong còn cúi đầu cười ngây ngô vài tiếng, không biết cười cái gì.
Nam Cung nghe được hai từ sư phụ, thời điểm vẫn nghẹn một chút, trái tim nhảy thình thịch.
- Bất quá... Ngươi cùng sư phụ ta thật sự rất giống nhau, hắn cũng một đầu tóc bạc, thích uống rượu, bất quá...
Tiêu Nhược Phong nhìn từ trên xuống dưới Nam Cung Xuân Thủy, cuối cùng nhìn đôi mắt y nói
- Hắn không đẹp bằng ngươi.
" ??? "
Nam Cung Xuân Thủy trong lòng thoáng ngẩn ngơ,
Bị người trước mặt đỡ xuống, cẩn thận gắp đồ ăn cho y, hết thảy việc này đều làm Nam Cung càng lúc càng sợ hãi, nếu có một ngày hắn biết được y là Lý Trường Sinh, còn sẽ dịu dàng như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip