[Văn Hiên] Chuyện Bông gạc và Trà sữa
Tống Á Hiên là anh chủ cửa hàng thiết bị y tế, vị trí cửa tiệm nằm gần bệnh viện Phụ Sản trung tâm, thế nên cả ngày vô cùng bận bịu.
Với phương châm buôn bán chân thật, đặt chất lượng lên hàng đầu, vậy nên mới sáng sớm còn chưa kịp mở cửa thì anh chủ đã vô cùng không hài lòng bởi vì phát hiện ra một thùng khẩu trang bị lỗi dây đeo. Chính vì vậy mà nhân lúc nắng còn chưa kịp chiếu, anh chủ đã bon bon con xe đến chỗ nhà phân phối để nói chuyện cho ra lẽ. Sau buổi làm việc vô cùng nghiêm túc và nhà phân phối cam kết sẽ không thể để chuyện này lập lại một lần nào nữa, Tống Á Hiên mới chấp nhận ra về và nghĩ rằng ngày hôm nay xui xẻo như vậy là đủ.
Nhưng mà ai dè lúc quay trở về tiệm thì anh lại gặp thêm một mớ rắc rối muốn váng cả đầu.
Chỉ mới vừa lái xe qua khỏi bùng binh, Tống Á Hiên đã trông thấy một đám đông vây quanh trước cửa tiệm nhà mình, người đi đường tò mò cũng dừng lại xem làm ùn tắc cả một đoạn giao thông. Đến lúc anh lách xe được vào trong sân thì lại càng phát hoảng hơn vì thấy ở đấy có tận ba, bốn cảnh sát đang vây bắt một người đàn ông ăn mặc xuề xòa, một người phụ nữ ngồi gục mặt và... có cả một em bé sơ sinh đang ngủ say trong mớ khăn quấn màu vàng đang được một người bế lên.
Tống Á Hiên bối rối đến mức không dựng nổi chiếc xe, chẳng phải là anh mới vừa đóng cửa tiệm đi có một tiếng thôi sao? Chỉ mới có một tiếng đồng hồ mà đã xảy chuyện gì?
"Chuyện ... chuyện gì vậy?" Anh chủ Tống đứng trước biển hiệu nhà mình, lắp ba lắp bắp.
"Truy bắt đối tượng buôn bán trẻ em"
Cảnh sát quá bận, chỉ có cậu trai trẻ mặc áo đen kèm mũ lưỡi trai che khuất mặt, đang ôm đứa bé trong bóng râm đáp lời. Vừa nói, cậu ta vừa ngó chừng thiên thần nhỏ trong tay bị giật mình bởi tiếng hô hào của cảnh sát.
Một đống lộn xộn trước cửa nhà và Tống Á Hiên đau đầu nhìn theo ra bên ngoài. Tiếng còng sắt lạnh ngắt vang lên, tên tội phạm đang cố quẫy đạp khi bị áp lên xe hệt như con cá bị đưa ra khỏi bể nước. Người phụ nữ vẫn ngồi thất thần trên lề đường. Còn cậu trai đang bế đứa bé kia thì trông quen thế nhỉ?
"Cậu...?"
Tống Á Hiên dợm bước tới, tò mò vì ánh sáng không chiếu qua nổi bóng râm, anh với tay kéo lấy khuỷu tay áo của người ta, e dè hỏi. Thế mà lại trùng hợp bóc trúng một mảng ươn ướt, đã đổi màu sậm hơn.
Trời ơi, là máu.
Cậu trai trẻ ôm đứa bé trong tay chậm chạp ngoảnh đầu, trông như có như không, mặt mũi dưới lớp mũ sáng láng khỏe mạnh, còn đưa mắt nhìn xem anh chủ tiệm định gọi mình vì cái gì. Thế nhưng cậu còn chưa kịp nói lời nào, thì đã thấy người kia quay lưng mở cửa nhà rồi chạy tọt vào trong.
Lưu Diệu Văn khó hiểu, cố ngó vào gian nhà tối om, thì đằng sau có tiếng nói của ông đồng nghiệp.
"Ê, nhìn cũng hợp dữ ha, nhìn chú giống ông bố trẻ"
"Anh đừng đùa, đang trong nhiệm vụ"
"Nhiệm vụ gì nữa, hoàn thành rồi, lần này chú mày được thưởng lớn luôn,... thôi, đưa đứa nhỏ đây cho anh... xe sắp đến rồi"
"Vậy anh đã lấy lời khai xung quanh chưa?"
"Rồi, trong lúc chú mày bận chơi với trẻ con thì anh đã lấy xong rồi"
Tên tội phạm bị áp lên xe cảnh sát đi đã hơn một đoạn. Đám người tò mò tản đi gần hết. Người ta chỉ vây đến xem mặt mũi tên tội phạm thế nào cho biết đó biết đây, sau đó dành thời gian để tội nghiệp cho đứa bé một chút, thấy đủ rồi thì ngoảnh mặt đi như chẳng còn điều gì đặc biệt nữa.
Ở cái thế giới này, ngày nào mà chẳng có tội phạm bị bắt, ngày nào mà chẳng có trẻ em bị bán đi.
Đứa bé được quấn trong khăn vàng này cũng vậy. Bọn buôn bán trẻ em có bao giờ tha cho ai đâu, huống chi nó có hẳn một người mẹ sẵn lòng bán đi với cái giá rẻ bèo chưa tới một nghìn đô.
Mọi chuyện vỡ lẽ, đường dây buôn bán mất nhân tính bị tóm gọn không sót một tên nào, còn người mẹ bán con vẫn cứ ngồi thất thần bên lề đường. Tay của bà giữ khư khư một món đồ chơi bằng nhựa mà chẳng nói năng một lời nào, đến việc nhìn con của mình một cái mà bà cũng chẳng làm được.
Liệu có phải bà đang đau lòng cho đứa con mà mình cắt ruột sinh ra, hay bởi vì bà vừa có một chuyến giao thương không thành?
Lưu Diệu Văn mong rằng không phải là vế thứ hai và... Tống Á Hiên cũng vậy.
Một chiếc xe khác vừa cập đến lề, người phụ nữ được đưa lên trước tiên, sau đó anh cảnh sát ôm đứa trẻ theo sau, cố thuyết phục gì đó nhưng người phụ nữ ấy từ chối bế đứa con của mình.
Cho đến khi Lưu Diệu Văn chuẩn bị lên xe thì giọng của anh chủ tiệm gọi lớn ở đằng sau:
"Này, cậu... là cậu, cái cậu xe ôm"
Lưu Diệu Văn nghe thấy mà chột dạ quay lại, vừa quay sang đã bắt gặp anh chủ tiệm gấp rút chạy ra tay còn cầm một túi đầy bông băng thuốc đỏ, í ới gọi mình mà cũng chẳng phải gọi mình. Lưu Diệu Văn buồn cười định sửa lại, nhưng Tống Á Hiên giành nói trước.
"Tay cậu bị thương chảy máu rồi kìa, để tôi xử lý vết thương"
Lưu Diệu Văn nhìn theo hướng mắt nhìn của anh chủ tiệm, lúc bấy giờ mới cảm thấy rát rát bên cánh tay. Chợt nhớ tới thời điểm trấn áp tên tội phạm, trong lúc cùng đường, hắn đã làm liều mà lấy một mảng kính vỡ cứa vào tay của cậu. Vết thương không quá sâu, cũng chẳng phải chỗ hiểm hóc, thế nhưng chỉ nhiêu đó thôi đã đủ đẫm một mảng màu trên tay áo rồi.
"À, cái này... không sao đâu ạ"
"Không sao cái gì, rách cả một mảng, để tôi..."
"Em không sao thật đấy, anh đừng lo"
"..."
"Nèee, cái thằng kia, có chịu lên xe chưa? Lẹ cái chân lên"
Lưu Diệu Văn buộc phải đi, mặc dù cậu biết công việc phải được ưu tiên hàng đầu, nhưng thú thật là cậu cũng có chút tiếc nuối mà nhìn mớ băng gạc trong tay anh chủ tiệm. Cậu nghĩ, chắc là bây giờ Tống Á Hiên đã đoán ra cậu là ai, thế nên sau vài giây chần chừ, cậu đã nhanh chóng chộp lấy mớ bông băng thuốc đỏ rồi quay đi. Trước khi leo lên xe, cậu còn vọng lại một câu đầy hứa hẹn:
"Vậy cái này tính sau nha anh"
Nói rồi bóng lưng đó đi thật, không biết khi nào mới quay trở lại. À mà... ý của Tống Á Hiên là: không biết khi nào bóng lưng cậu trai xe ôm mới quay trở lại.
Tống Á Hiên bỗng nhớ đến mấy ngày vừa rồi, khi khổng khi không lại có một cậu trai chạy xe ôm công nghệ cứ đậu xe trước cửa tiệm nhà mình. Tống Á Hiên cứ nằng nặc một, hai đòi đuổi cậu trai trẻ đang chiếm dụng lề đường, nhưng cậu ta thì mãi cứng đầu không đi. Còn dám nói:
"Anh chủ thông cảm giúp em, em chạy xe cực lắm, hôm nay không có khách, giờ anh đuổi em là em không biết đậu chỗ nào"
Lúc ấy Tống Á Hiên không nghĩ suy gì sâu xa hay là đặt câu hỏi về chuyện tại sao cứ phải là trước cửa tiệm mình. Anh chỉ nghĩ, có khi là vì cái bóng râm nhà mình quá mát mẻ, quá hấp dẫn đối với một người phải chạy ngoài nắng ngoài gió như cậu đấy thôi.
Vậy mà, hóa ra chỉ toàn là lừa bịp.
Mới chiều hôm qua, cậu trai ấy còn giả đò mang vào cho cậu một ly trà sữa đầy ụ topping, nhìn logo là biết từ thương hiệu nổi tiếng. Hỏi thì cậu ta đáp lại:
"Khách mới boom hàng của em, thôi em mời anh nhé, coi như tiền thuê bóng râm nhà anh vậy"
Quả nhiên là anh bị lừa, àm sao mà anh biết được thật ra là cậu trai này đã đích thân đi đến tiệm trà sữa mua về cho anh. Thế nên, nhờ ơn ly trà sữa quá ngon, anh chẳng thèm đuổi cậu ta nữa, thậm chí định cho cậu ta neo đậu trước cửa nhà để tiếp tục mưu sinh.
Vậy mà còn chưa đầy hai mươi tư giờ đồng hồ, cái áo khoác xe ôm màu xanh lá cây đã chuyển thành bộ quần áo màu đen ngòm của cảnh sát chìm. Cũng chẳng ai biết được cậu trai sáng chiều đội nón bảo hiểm mặt mày bụi bặm ấy thế mà hôm nay lại trông giống anh hùng như thế đâu.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Tống Á Hiên thấy mình nhẹ dạ cả tin thật. Nếu bây giờ gặp lại được cậu ta, chắc là anh phải đòi cho bằng được lệ phí bóng râm suốt mấy ngày trời, phí thuê sân nhà anh để tác chiến hồi sáng nay, một ít tiền bồi thường tâm trạng vì bị lừa và chắc là có cả tiền của một mớ bông băng thuốc đỏ...
Nghĩ đến đó, đột nhiên có bóng người to lớn bước vào cửa tiệm, Tống Á Hiên còn bận thả hồn đi đâu, vội vàng chào khách hàng mới đến mà chưa kịp nhìn lấy một lần:
"Xin chào... Quý khách cần mua gì?"
Nhưng chẳng cần quá lâu để hồi đáp, có vẻ là vị khách này cũng nóng lòng được phục vụ, câu trả lời vừa thốt lên, chiếc tâm hồn đang rong chơi của Tống Á Hiên liền quay trở về:
"Ừm... Em không mua gì cả, em đến để được anh xử lý vết thương, được không?"
.
.
.
Đoán xem ai vừa tự đến để nộp một mớ lệ phí nào?
1800 từ
22:00
09/08/2023
Nội dung dựa trên một câu chuyện có thật,
những kiến thức chuyên môn và nghiệp vụ không chính xác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip