04-05-06

04.

Lưu Diệu Văn đã từng nghĩ thế giới này rất tồi tệ, có rất nhiều chuyện bẩn thỉu, cũng có không ít người đáng hận. Không chỉ 1 lần.

Cùng cậu lớn lên ngoại trừ nỗi đau của phát triển nhanh khiến cậu cuộn mình trong chăn trằn trọc cả đêm, còn có 1 người cha "hờ" mang đến hận ý cho cậu và sự trào phúng của những người xung quanh.

Nhưng Lưu Diệu Văn còn có mẹ. Người mẹ dịu dàng mà mạnh mẽ ấy là tất cả động lực khiến Lưu Diệu Văn tiếp tục kiên trì.

Sau này Lưu Diệu Văn gặp được Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên không thích nói chuyện, Lưu Diệu Văn sẽ ngồi bên cạnh xem cậu vẽ tranh.

Tống Á Hiên không quen có người bên cạnh, Lưu Diệu Văn sẽ ở đằng sau tiễn cậu về nhà.

Lưu Diệu Văn cứ thế đi theo Tống Á Hiên, tận đến khi Tống Á Hiên chủ động mở cánh cửa tâm hồn đón chào cậu.

"Mình....tai trái của mình không nghe được"

Lưu Diệu Văn gật đầu, nghiêm túc nhìn Tống Á Hiên
"Vậy thì sao chứ?"

Tống Á Hiên dường như rất kinh ngạc trước sự bình tĩnh của cậu. Mặc dù Tống Á Hiên không có biểu cảm gì khác, nhưng Lưu Diệu Văn nhìn ra đáy mắt cậu có ánh sáng.

Rất yếu ớt, cũng rất xinh đẹp.

"Từ nhỏ mình đã phải đeo máy trợ thính. Cũng bởi vì máy trợ thính, từ nhỏ mình đã trở thành quái vật trong mắt người khác."

Đeo máy trợ thính, người khác mắng là quái vật.
Không đeo máy trợ thính, cậu nghe không rõ người khác nói gì, chỉ có thể dùng đôi mắt làm quen với thế giới này.

Nhưng Lưu Diệu Văn không giống họ, Tống Á Hiên tự nói với chính mình.

Lưu Diệu Văn không hề vì khiếm khuyết của Tống Á Hiên mà thay đổi, vẫn bám lấy cậu, đòi cậu vẽ cho mình 1 bức.

"Văn ca, thực ra thế giới này tươi đẹp lắm"
Tống Á Hiên từng vỗ nhẹ lưng, mỉm cười nói với cậu. Không chỉ 1 lần.

Lưu Diệu Văn luôn cảm thấy, mặc dù Tống Á Hiên tính tình lầm lì, không muốn giao lưu với người khác, tranh vẽ cũng có thể sẽ khiến người khác sợ hãi, nhưng cậu là 1 đứa trẻ cực kỳ, cực kỳ ngoan.

Có thể dịu dàng đáng yêu, có thể yên tĩnh chăm chú, cũng có thể ân cần chu đáo.

Lưu Diệu Văn cho rằng cho dù thế giới này có tàn nhẫn đến mức nào cũng sẽ mềm lòng, dịu dàng với Tống Á Hiên 1 chút, nhỉ?


"Cô Lý"
Người tới gõ gõ cửa rồi bước tới thì thầm bên tai cô chủ nhiệm. Người phụ nữ nghe xong sắc mặt khẽ biến, gật đầu.

"Mẹ Lưu Diệu Văn à, tôi còn có chút việc. Chuyện của Lưu Diệu Văn chắc trường học cũng sẽ không truy cứu đến cùng, chị bảo Lưu Diệu Văn viết 1 bản kiểm điểm nộp cho tôi là được."
Người phụ nữ dứt lời liền vội vã rời đi, bỏ lại Lưu Diệu Văn và mẹ ở phòng giáo viên.

"Tiểu Văn"
Người mẹ đi ra đến cổng trường chợt dừng lại, nghiêm túc nhìn cậu con trai sớm đã cao hơn mình.
"Nói cho mẹ biết tại sao con lại đánh các bạn, tại sao không xin lỗi?"

Lưu Diệu Văn trầm mặc. Giữa trưa trời nắng gắt, nắng chiếu lên vai, lên cổ, đến nỗi khiến cậu hoa mắt chóng mặt.

"Mẹ hiểu con trai mẹ, con sẽ không vô duyên vô cớ đánh người."

"Mẹ..."
Lưu Diệu Văn khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn.
"Con xin lỗi."

"Họ giấu Tống Á Hiên đi rồi"
"Con không tìm thấy Tống Á Hiên nữa"
"Máy trợ thính của Tống Á Hiên bị giựt ra, cậu ấy không nghe thấy được nữa"
"Mẹ ơi..."

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, dần dần khản đặc.
Lưu Diệu Văn cúi đầu. Ánh mặt trời trên cao dường như muốn chiếu cho cậu chết nắng ở đây, khiến cậu không còn đường lui.

Mẹ Lưu nhìn cậu con trai hơn mét 8 của mình cúi đầu, nước mắt rơi xuống đất liền khô ngay, bà cũng đỏ mắt.
"Không sao hết, con trai ngoan"
Bà dùng đôi tay chai sần của mình xoa đầu Lưu Diệu Văn.
"Con làm tốt lắm"

"Đúng là không uổng dạy dỗ"


05.

"Nghe gì chưa? Cái thằng lớp 11, đánh cho mấy người bị thương không bị phạt đâu"

"Vãi! Thật không đấy? Như vậy còn không bị phạt? Cơ nhà nó chắc đấy"

Mã Gia Kỳ cau mày, xé ít giấy vệ sinh nhét vào lỗ tai mà âm thanh bàn tán đằng sau vẫn truyền tới.

"Không phải. Nghe nói nó ra mặt cho thằng nhóc lớp 11 bị điếc ấy. Thằng kia xảy ra chuyện rồi nên thằng này mới không bị phạt đấy."

Mã Gia Kỳ khựng bút. Tờ đề mới làm được 4 câu bị cậu chọc thủng. Mực đen loang lổ trên giấy cực kỳ bắt mắt, phía dưới lỗ giấy là những lời chửi rủa bị người khác khắc lên bàn.

Mã Gia Kỳ vứt bút sang 1 bên, buông thõng tay sờ hộp đàn đặt bên cạnh.

Hôm ấy, người nào đó hỏi cậu bé kia, cậu bé kia trả lời như thế nào ấy nhỉ?

Mã Gia Kỳ nhớ rõ, anh đứng trên cầu thang nghe 1 bạn học hỏi cậu bé đi cùng nhóc sửa đàn giúp anh

"Mày định giải quyết chuyện này như nào?"

Cậu bé nhìn có vẻ ngông cuồng ấy cười nhẹ 1 tiếng

"Mày nghĩ rằng cậu ấy muốn được cứu rỗi ư?"
"Cậu ấy muốn kết thúc tất cả"

Trương Chân Nguyên ôm ba lô đi ra từ cửa trên của lớp học

"..."
Một đám người chặn trước mặt liếc nhìn cậu
"Mày, chắn đường tao"

Người nọ đẩy cậu. Trương Chân Nguyên chao đảo về phía sau, sách vở cũng rơi xuống đất.

"Aiya, thật xin lỗi quá"
Người nọ lớn tiếng cười, cực kỳ ngang nhiên dẫm đạp lên đống sách vở rơi trên đất.
Đế giày dẫm lên giấy trắng lưu lại vết, giống như hố đen không đáy nuốt trọn lấy Trương Chân Nguyên.

Cậu im lặng nhặt lại sách vở, ôm lấy ba lô bước ra khỏi lớp học.


"Trương ca, sao sách của anh lại bẩn thế này?"

Trương Chân Nguyên tuỳ ý để sách vở sang 1 bên, lấy đồ cất trong ba lô ra
Tống Á Hiên chen vào ngồi ghế, để Trương Chân Nguyên ngồi giường.

"Không sao"
Trương Chân Nguyên đưa đồ cho cậu
"Em xem này"

Tống Á Hiên vừa nhìn mắt đã lấp lánh ánh sáng, giống hệt cậu nhóc hồi nhỏ bám đuôi anh.

"Tặng em đấy, có thích không?"

Trương Chân Nguyên sáp lại gần nói chuyện với cậu, thấy đôi mắt sáng rực rỡ của Tống Á Hiên cũng mỉm cười.

"Trương ca"
Tống Á Hiên đặt đồ xuống, nhìn anh
"Đưa sách cho em"

Trương Chân Nguyên đơ ra, biết rằng không qua được mắt cậu, liền thở dài đưa từng quyển cho cậu lau

"Á Hiên..."
"Dạ?"
"Ngày mai là thứ 7, mẹ anh đưa bọn mình đến bệnh viện, được không?"

Tống Á Hiên im lặng 1 lúc rồi nhẹ gật đầu.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi.

06.

"Lúc còn nhỏ, chúng ta sẽ vì sự hiếu kỳ mà vươn tay nghịch ngợm lá của cây xấu hổ"
Tống Á Hiên ngẩng đầu ngước nhìn ánh sao trên trời.
"Nhưng chẳng ai để ý lá xấu hổ mất bao lâu mới có thể mở ra"

Mã Gia Kỳ nhìn cậu nhóc ngồi trên tầng thượng ngắm sao mà lòng chua xót. Đinh Trình Hâm ngồi bên cạnh gật đầu, gương mặt xinh đẹp lại chẳng có cảm xúc.

Cũng không ai quan tâm liệu lá xấu hổ có mở ra lần nữa.

"Trời sẽ sáng thôi"

Chẳng biết ai đột nhiên mở lời.
Nhưng cũng chẳng có ai để ý rốt cuộc là ai nói.

"Cậu còn có mình mà"

Cậu còn có mình mà.

Mã Gia Kỳ ôm lấy ghita bắt đầu đàn hát.

Những chàng thiếu niên ngồi trên sân thượng nhẹ nhàng ngân nga. Chỉ có họ nghe thấy, cũng chỉ có họ mới có thể nghe thấy.



"Êy" Mã Gia Kỳ cầm bóng ném trả "Chúng mày rảnh à?"
Đinh Trình Hâm đứng dậy, xoa xoa tay, nhìn đám người đơ ra trước mặt đầy ý cười
"Hay là, chúng mày cũng thử tư vị bị bóng ném vào người nhé?"


Trương Chân Nguyên bị vỗ 1 cái, cậu ngừng 1 lát rồi lại tiếp tục viết.

Không ngoài dự đoán, người phía sau vẫn không buông tha, thậm chí thẹn quá hoá giận đạp chân ghế của cậu.

"Thưa cô"

Thiếu niên kiên định giơ tay.
Mà trên giấy, câu văn "Không thể để thứ xấu xa lạnh buốt chiếm lấy thế giới này" vẫn còn chưa khô mực.


"Làm gì đấy!"

Nghiêm Hạo Tường đẩy đám người vây xung quanh Hạ Tuấn Lâm ra, đứng chắn trước mặt cậu.

"Chúng mày muốn làm gì?"

Thiếu niên bảo vệ 1 thiếu niên khác đằng sau, tay cuộn lại thành nắm đấm, đôi mắt đỏ ngàu vì tức giận nhìn chằm chằm đám người đối diện.

Không chờ đám người kia mở miệng, đã lại có người tới.

"Thế nên là, chúng mày muốn làm gì?"

Lưu Diệu Văn cà lơ phất phơ đi tới, còn ôm vai Tống Á Hiên.

"Nói đi tao nghe với"

"Là cái thằng cầm gậy bóng chày đánh người đấy"
"Đừng nói nữa, mau rút."

Tống Á Hiên nhìn đám người đang gấp rút rời đi, than nhẹ.


Ánh sáng sẽ xuất hiện sao?

Có lẽ ánh sáng sẽ xuất hiện, khi họ bên nhau, nhỉ?

"Hôm qua, 1 trường cấp 3 trong thành phố có học sinh nhảy biển tự vẫn. Theo báo cáo, học sinh này bị học sinh trong trường bạo lực học đường, giáo viên cũng không vươn tay giúp đỡ, khiến cho học sinh chịu tổn thương bằng lời nói và thân thể trong 1 thời gian dài."

"Trước mắt, các cơ quan đang tiến hành điều tra, bài giảng về những kiến thức liên quan đến bạo lực học đường cũng sẽ được phổ cập tới các trường trong thành phố. Chúng tôi kêu gọi quần chúng nhân dân hãy tố giác các hành vi bạo lực học đường, cùng nhau ngăn chặn hậu quả của bạo lực học đường lần nữa phát sinh."

Cậu xem, mình nói mà.
Sẽ nhìn thấy ánh sáng thôi, không phải sao?


end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip