13.

Một chiều nọ, khi Hana đang ở trường, điện thoại cô reo. Đó là cuộc gọi từ quản gia của gia đình. Giọng ông quản gia trang trọng thông báo rằng cô phải quay về biệt thự chính. Ba mẹ cô muốn nói chuyện quan trọng. Hana khẽ nhíu mày. Cô biết, mỗi khi có cuộc gọi như vậy, thường sẽ có chuyện lớn.

Tan học, Hana thấy EJ đang đợi mình ở cổng trường như thường lệ. Cô bước đến gần anh, vẻ mặt hơi trầm ngâm.

"Hôm nay... cậu có thể đưa mình về nhà không?" Hana hỏi, giọng cô nhỏ hơn bình thường. Cô không nói rõ là về biệt thự.

EJ ngay lập tức nhận ra sự khác lạ trong giọng điệu của cô. "Được chứ! 'Nhiếp ảnh gia' của tôi muốn đi đâu cũng được!" Anh cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt anh vẫn ánh lên vẻ lo lắng.

Chiếc mô tô của EJ lướt đi trên đường phố Seoul. Khi Hana chỉ đường, anh bất ngờ khi thấy cô dẫn anh về phía khu biệt thự sang trọng, nơi anh đã từng đưa cô về trong đêm sinh nhật mình. Anh hiểu ra. Đây không phải căn chung cư nhỏ bé của cô.

Khi đến trước cánh cổng lớn của biệt thự, vệ sĩ đã mở sẵn. EJ dừng xe. "Đây là..." Anh nhìn Hana đầy vẻ khó hiểu.

Hana gật đầu, giọng cô trở nên lạnh nhạt hơn. "Đúng vậy. Đây là nhà mình." Cô xuống xe, rồi quay sang nhìn anh. "Cậu... cậu có muốn vào trong không?" Lời mời của cô nghe có vẻ miễn cưỡng, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên một tia mong đợi.

EJ gật đầu ngay lập tức. Anh biết, đây là một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ.

Khi bước vào biệt thự, không khí khác hẳn với sự ấm áp mà EJ đã cảm nhận được ở nhà mình. Sự lạnh lẽo và trang trọng bao trùm. Người quản gia dẫn Hana vào một căn phòng khách rộng lớn, nơi ba mẹ cô đang ngồi đợi.

"Hana, con lên phòng thay đồ đi. Sau đó xuống đây nói chuyện với ba mẹ," ba cô nói, giọng điệu ra lệnh, không có chút tình cảm nào.

Hana gật đầu, quay sang nhìn EJ. "Anh chờ em ở đây nhé." Cô chỉ vào một căn phòng bên cạnh, một căn phòng nhỏ hơn nhưng vẫn rất sang trọng. Đó là phòng riêng của cô khi cô còn sống ở đây.

EJ gật đầu, lòng anh dấy lên một dự cảm không lành.

Trong khi Hana lên phòng, EJ ngồi đợi. Anh nhìn xung quanh căn phòng, cảm nhận sự lạnh lẽo bao trùm. Anh thầm nghĩ, đây chính là nơi mà Hana đã lớn lên, cô đơn và không nhận được sự quan tâm đúng mực.

Khoảng nửa tiếng sau, Hana trở xuống, đã thay một bộ váy thanh lịch. Cô bước vào phòng khách chính, nơi ba mẹ cô đang đợi. EJ cố gắng lắng nghe từ phòng bên cạnh.

Anh nghe thấy giọng ba Hana, lạnh lùng và dứt khoát: "Hana, con đã đến tuổi lập gia đình rồi. Ba mẹ đã tìm cho con một đối tượng phù hợp. Tuần sau con sẽ đi xem mắt."

EJ sững người. Xem mắt ư?

Anh nghe thấy giọng Hana, nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên định: "Con không đồng ý, thưa ba. Con không muốn xem mắt. Con không muốn kết hôn."

Tiếng ba Hana lớn tiếng hơn: "Con dám cãi lời ta? Con nghĩ con là ai mà dám từ chối sắp đặt của gia đình? Con đừng quên, những gì con đang có đều là do gia đình này ban cho!"

Trái tim EJ thắt lại. Anh biết, anh biết Hana đã sống một cuộc sống như thế nào.

"Nhưng con có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình!" Hana cố gắng phản kháng.

Và rồi, một âm thanh chát chúa vang lên. Tiếng tát. EJ giật mình đứng phắt dậy.

"Nếu con còn nháo nữa, đừng bao giờ gọi ta là cha!" Giọng ba Hana vang lên đầy giận dữ và tàn nhẫn.

EJ không thể chịu đựng được nữa. Anh không thể ngồi yên nhìn Hana bị đối xử như vậy. Nỗi tức giận dâng trào trong lòng anh. Anh lao ra khỏi phòng, tiến thẳng đến cửa phòng khách.

Âm thanh chát chúa của cái tát, cùng với lời nói tàn nhẫn của ba Hana, như nhát dao cứa vào lòng EJ. Anh không thể tin vào tai mình. Nụ cười trên môi anh cứng lại, đôi mắt rực lên vẻ giận dữ. Anh lao ra khỏi phòng, không màng đến lễ nghi hay sự tôn trọng.

Anh xông thẳng vào phòng khách, nơi Hana đang đứng sững sờ, một bên má in hằn vết đỏ. Ba cô vẫn ngồi đó, khuôn mặt lạnh lùng và không chút hối lỗi. Mẹ cô thì quay mặt đi, như thể không muốn chứng kiến cảnh tượng này.

"Ông làm cái quái gì vậy?!" EJ gằn giọng, ánh mắt anh tóe lửa. Lần đầu tiên, Hana thấy EJ tức giận đến mức đó. Sự tức giận của anh không phải vẻ tinh nghịch thường ngày, mà là sự phẫn nộ tột cùng.

Ba Hana ngẩng lên, nhìn EJ với ánh mắt khinh thường. "Thằng ranh con này là ai? Dám xông vào nhà ta hỗn xược!"

"Con không phải là thằng ranh con!" EJ tiến đến, gần như đứng chắn trước mặt Hana, bảo vệ cô. "Con là người mà ông vừa đánh đó, là bạn trai cô ấy!" Anh nói dõng dạc, ánh mắt kiên định.

Hana sững sờ trước lời tuyên bố của EJ. Cô nhìn anh, rồi nhìn ba mình.

"Bạn trai?" Ba Hana cười khẩy. "Loại người như mày thì làm được gì? Nhà mày có hơn gì cái nhà này không mà dám ở đây lên mặt dạy đời?"

Lời nói của ba Hana như chạm vào một điểm yếu khác của EJ, nhưng anh không lùi bước. Anh biết bây giờ không phải lúc để chứng minh gia thế. Điều quan trọng nhất là bảo vệ Hana.

Ngay lúc đó, Hana cảm nhận được sự tức giận tột cùng dâng lên trong lòng mình. Cô đã chịu đựng quá đủ rồi. Những lời nói tàn nhẫn của ba, sự thờ ơ của mẹ, và giờ đây là cảnh EJ, người duy nhất quan tâm đến cô, lại bị sỉ nhục.

Cô nắm chặt lấy tay EJ, bàn tay cô run lên. Không nói một lời, Hana siết chặt tay anh, rồi kéo anh quay lưng lại, đi thẳng ra khỏi phòng khách, ra khỏi căn biệt thự lạnh lẽo đó. Cô bước đi nhanh đến mức EJ cũng phải bất ngờ.

Ra đến bên ngoài, ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi con đường vắng. Hana vẫn nắm chặt tay EJ, cô đi thẳng về phía cổng, không quay đầu lại. EJ cảm nhận được sự run rẩy trong bàn tay cô, và biết rằng cô đang kìm nén rất nhiều cảm xúc.

Khi họ ra khỏi cổng, Hana cuối cùng cũng dừng lại. Cô quay sang nhìn EJ, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại ánh lên vẻ kiên định đến lạ thường.

"Cảm ơn cậu, EJ," Hana nói khẽ, giọng cô hơi nghẹn lại.

EJ đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô. Anh không nói gì, chỉ đơn giản ôm lấy cô vào lòng, siết chặt. Anh biết cô cần sự an ủi, sự che chở lúc này.

Trong vòng tay EJ, Hana khẽ nức nở. "Ông ta... ông ta luôn như vậy. Mẹ thì chỉ biết đến công việc. Chẳng ai quan tâm đến con cả..." Cô nức nở, trút bỏ những nỗi ấm ức bấy lâu nay. "Ba mình... ông ta còn có người phụ nữ khác bên ngoài nữa... Mẹ mình biết, nhưng bà ấy không quan tâm. Bà ấy chỉ quan tâm đến danh tiếng và tiền bạc. Mình... mình luôn một mình..."

EJ siết chặt cô hơn. Anh không cần cô nói thêm. Anh đã hiểu tất cả. Anh hiểu vì sao cô lại sống trong căn hộ nhỏ, hiểu vì sao cô luôn cô đơn, và hiểu vì sao cô lại phản ứng như vậy khi thấy anh vô tư với những cô gái khác.

"Hana," EJ thì thầm vào tai cô, giọng anh đầy kiên định và yêu thương. "Cậu không một mình đâu. Kể từ giờ, cậu có tôi rồi. Tôi sẽ không bao giờ để cậu phải chịu đựng những chuyện như vậy nữa."

Anh buông cô ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh chứa đựng một lời hứa chắc chắn. "Hana, cậu sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Trong căn phòng khách lạnh lẽo của biệt thự, sau khi Hana và EJ rời đi, bà Han, mẹ của Hana, vẫn ngồi im lặng trên ghế sofa. Bà không nói gì khi chồng mình tức giận, nhưng ánh mắt bà lại dõi theo bóng dáng EJ cho đến khi khuất hẳn. Giờ đây, khi sự im lặng bao trùm, bà mới từ từ lên tiếng, giọng nói có chút suy tư.

"Ông này," bà Han quay sang nhìn chồng, "Cậu thanh niên kia... trông rất quen. Hình như tôi đã từng thấy cậu ta ở các buổi tiệc của tập đoàn mình thì phải."

Ông Han, vẫn còn giận dữ vì thái độ của Hana, cau mày. "Quen ư? Mấy thằng nhóc choai choai thì làm sao mà tôi để ý được."

"Không," bà Han kiên định. "Ông nhớ không? Tập đoàn của chúng ta chỉ mời những đối tác lớn, những gia đình có thế lực và con trai của họ đến các buổi tiệc quan trọng. Cậu ta có vẻ mặt rất đặc trưng... Tôi nhớ mang máng là cậu ta có vẻ rất nổi bật trong một buổi tiệc lớn gần đây."

Lời của vợ khiến ông Han chợt sực tỉnh. Đúng vậy. Những buổi tiệc mà họ tổ chức, không phải ai cũng có thể tham dự. Chỉ những đối tác chiến lược và con cái của họ mới được mời. Nếu cậu thanh niên kia thực sự đã từng xuất hiện ở đó, thì chắc chắn thân phận của cậu ta không hề đơn giản.

Ánh mắt ông Han nheo lại. Sự khinh thường ban nãy dần biến mất, thay vào đó là sự nghi ngờ và tò mò. "Thật sao? Nếu vậy thì không thể xem thường được." Ông Han lập tức rút điện thoại, gọi cho thư ký của mình. "Hãy điều tra ngay thông tin về một chàng trai tên EJ, khoảng mười tám tuổi, rất năng động, hoạt bát. Có vẻ như cậu ta đã từng tham gia các buổi tiệc của tập đoàn chúng ta."

Chưa đầy nửa tiếng sau, thư ký đã gửi thông tin chi tiết về EJ. Ông Han mở email, và khi nhìn thấy cái tên của tập đoàn mà EJ là con trai, đôi mắt ông trợn tròn.

Ông Han đứng sững sờ, tờ giấy thông tin về EJ như muốn cháy trong tay. "Con trai của Tập đoàn Byun?!" Ông thốt lên một lần nữa, âm lượng lớn hơn, khuôn mặt tái mét. Không phải Tập đoàn Kim, mà là Tập đoàn Byun – một đế chế còn lớn mạnh và có tầm ảnh hưởng sâu rộng hơn nữa, đặc biệt trong lĩnh vực tài chính và đầu tư.

Bà Han cũng không kém phần kinh ngạc. Bà biết Tập đoàn Byun là một cái tên khổng lồ, đối tác mà Tập đoàn Hanbit luôn mong muốn được hợp tác sâu rộng hơn. Việc con trai họ lại là người bị ông Han sỉ nhục, thậm chí còn bị đánh ngay tại chính ngôi nhà này, là một tai họa không thể lường trước được.

Sự tức giận ban nãy của ông Han hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi và hối hận tột độ. Ông nhớ lại thái độ khinh khỉnh của mình, những lời lẽ xúc phạm mà ông đã ném vào EJ. Ông đã nghĩ cậu ta chỉ là một thằng nhóc không hơn không kém, nhưng giờ đây, cậu ta lại là thiếu gia của Tập đoàn Byun, một đối tác mà họ phải nể trọng.

"Chuyện này... chuyện này không thể nào!" Ông Han lẩm bẩm, đi đi lại lại trong phòng khách. "Làm sao chúng ta có thể sửa chữa sai lầm này đây?"

Bà Han, dù cũng lo lắng, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh hơn. "Điều quan trọng bây giờ là làm cách nào để xoa dịu mối quan hệ này. Và Hana... con bé sẽ là chìa khóa."

Ông Han dừng lại, nhìn vợ. "Hana?"

"Đúng vậy," bà Han nói. "Con bé đang có mối quan hệ thân thiết với cậu ta. Chúng ta đã luôn thờ ơ với nó, nhưng giờ đây, nó lại trở thành cầu nối duy nhất của chúng ta với Tập đoàn Byun."

Khuôn mặt ông Han chùng xuống. Bao nhiêu năm qua, ông và vợ đã bỏ mặc con gái mình, chỉ quan tâm đến công việc và danh tiếng. Họ đã đẩy cô vào sự cô đơn, và giờ đây, chính sự cô đơn đó lại gắn kết cô với một người có thể cứu vãn tương lai của họ. Nỗi ân hận xen lẫn sự tính toán hiện rõ trong mắt ông.

"Chúng ta phải làm gì đây?" ông Han hỏi, giọng nói không còn vẻ độc đoán thường ngày.

Bà Han suy nghĩ một lát. "Trước tiên, chúng ta cần tìm hiểu xem mối quan hệ của chúng thật sự đến đâu. Sau đó, chúng ta cần làm lành với Hana. Con bé đang rất giận chúng ta."

Ông Han gật đầu lia lịa. "Đúng vậy, đúng vậy. Phải làm lành với Hana. Phải khiến con bé giúp chúng ta. Và phải... phải làm hài lòng cậu thiếu gia Byun đó."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ej#team