Gilgamesh - Người đàn ông đầu tiên đã trở thành một câu chuyện.

- Gilgamesh (𒀭𒄑𒉋𒂵𒎌) - Shutur eli Sharri • Sha Naqba Imuru -

Xưa kia, đã từng có một vị vua.

Một vị vua vượt trội hơn tất cả, đặc biệt hơn tất cả và gánh vác lấy thứ trọng trách lớn hơn tất cả.

Kẻ có được tất cả ngay từ lúc giáng sinh, có được mọi thứ mà mình muốn, song lại lựa chọn con đường của một người quan sát. Anh ta quan sát, nhưng cùng lúc đó cũng đang bảo vệ một tương lai của Nhân Loại mà chỉ mình anh ta có thể nhìn thấy.

Không có vương quyền nào có thể sánh bằng anh ta.

Không có vị vua nào có thể được như anh ta.

Cuộc đời của anh ta là một thánh tích độc nhất của thế giới, vĩnh viễn được lưu truyền như một sự minh chứng không thể xóa nhòa của thời đại.

Vĩ đại nhất, hùng mạnh nhất, tàn bạo nhất nhưng cũng cô độc nhất.

Đó là Gilgamesh - Vị Vua Cổ Xưa Nhất của Nhân Loại, Anh Hùng Vương—người được sinh ra từ huyết mạch của một vị vua phàm trần được phong Thần (Lugalbanda) cùng một nữ thần toàn trí toàn năng (Rimat-Ninsun). 

Linh hồn của anh ta là sự kết hợp của cả hai khái niệm 'Nhân' cùng 'Thần'; cùng lúc đó, cũng được tạo dựng nên bởi Nữ Thần Sự Sống Aruru và được chúc phúc bởi Thế Giới, một cơ thể thần thánh hoàn hảo. Do đó, anh ta sở hữu 2/3 là Thần và 1/3 là Người, trong nguồn gốc của anh ta chảy xuôi dòng máu của 'Những Người Đã Cai Trị' và 'Những Kẻ Sẽ Cai Trị Từ Đó'.

Vốn được thiết kế để trở thành đỉnh cao của mọi dạng sống, Gilgamesh chính là 'Bệ Đệm Thiên Đường' sẽ kết nối con người cùng với thần thánh, trở thành cầu nối để khẳng định và tiếp tục sự cai trị của Thần Linh trên mảnh tinh cầu này.

Tuy nhiên, vừa là Thần cũng vừa là Nhân, có được Thần Tính chạm tới Ngai Vàng của các Vị Thần song lại sở hữu vị thế đại biểu cho toàn Nhân Loại. Nhìn thấy được những thiếu sót của Thần Linh và thấy được cả sự hạn chế của Nhân Loại, Gilgamesh đã quyết định trở thành bên trung lập và xét xử mọi thứ một cách công bằng.

Lý do đơn giản là anh ta được sinh ra và tồn tại độc lập như một sinh vật không hoàn toàn là thần thánh hay con người. Anh ta có được đặc điểm nổi trội nhất của cả hai, vì vậy tầm nhìn của anh ta thậm chí còn vượt xa những gì các vị thần có thể hiểu được. Sức mạnh áp đảo của anh ta tạo ra sự cô lập quá lớn, nhưng chính nó đã giúp anh ta không từ bỏ vương quyền hoặc chạy trốn khỏi sứ mệnh được giao cho mình. Thông qua việc tôn kính các vị thần và yêu thương nhân loại, anh quyết định đi theo con đường đi đến kết cục bằng cách hạ bệ các vị thần và ghê tởm loài người.

Cuộc sống của anh ấy luôn được duy trì bởi ý chí tuyệt đối, kiên định và bất biến, nhiều đến mức khái quát được cả bản chất của nhân loại, lớn lao đến mức trở thành Luật Pháp Đầu Tiên của nhân loại, thứ sau này được gọi là Code of Hammurabi; và mạnh mẽ đến mức ngay cả Cái Ác của Nhân Loại cũng không thể làm ô uế.

Trong những thứ mà Gilgamesh đã làm, có lẽ sẽ không bao giờ có người thực sự hiểu được suy nghĩ thực sự của anh ấy đằng sau những hành động ấy.

Có lẽ thế nhân cho rằng tuổi nhỏ của anh ta là một đứa trẻ với lòng kính yêu đối với các vị thần và sự yêu thương hết mức với những con người. Nhưng sự thật có thể là như thế?

Mọi người than trách về việc anh ta bắt đầu nổi loạn và trở nên tàn bạo khi đã trưởng thành, coi sự cầm quyền bá đạo đến mức tàn bạo của anh ta là không hợp thói thường. Chuyên chế, áp bức, cưỡng ép, thuế má và sự suy đồi tột độ vì lợi ích cá nhân...đó có phải là hành động nên có của một vị vua?

Người ta cuối cùng thở phào và cảm kích vì sau khi trở lại từ hành trình đi tìm cỏ trường sinh, nhà vua đã thay đổi và bắt đầu nghiêm túc, công chính cai trị vương triều, phát triển nó như một nền văn minh vàng son nhất của Nhân Sử. Nhưng nhà vua có thực sự thay đổi?

Mọi thứ không đơn giản như vậy đối với Gilgamesh. Mặc dù được tạo ra với một mục đích cụ thể nhưng anh ta không cảm thấy khinh thường việc được tạo ra là sự sống nhân tạo để được các vị thần sử dụng, và mặc dù mọi tế bào của anh ta đều được thiết kế từ trước khi sinh ra nhưng anh ta vẫn được sinh ra từ trong bụng mẹ như một con người bình thường; do đó, anh ta vừa được "sinh ra" và vừa được "được tạo ra" cùng một lúc. Việc một sinh vật là động vật hay con rối không thành vấn đề, vì tất cả sự sống đều được tạo ra thông qua ý định của cha mẹ. Anh ta được sinh ra bởi những người tiền nhiệm giống như tất cả các sinh vật sống, điểm khác biệt duy nhất là người tiền nhiệm của anh ta là hành tinh, các vị thần.

"Cái tôi", linh hồn, là phần duy nhất xuất hiện một cách tự nhiên và duy nhất của cuộc sống, đánh thức tính độc đáo của cá nhân mà không thể coi là đã được tạo ra. Cho dù cơ thể được tạo ra hay là sản phẩm của sự sinh sản, hình dáng của sự sống luôn do người tiền nhiệm tạo ra nên chỉ có linh hồn xuất hiện một cách tự nhiên mới quan trọng đối với anh ta. Cách đối phó của các vị thần là đúng, nhưng chính vì được sinh ra với một cuộc sống mới với ý chí mới nên anh đã không hành xử theo ý muốn của họ.

Cách sống và cách suy nghĩ của anh ta chưa bao giờ thay đổi.

Thuở thơ ấu chính là một sự chuẩn bị, dùng đôi mắt trần để thấy hết sự đời.

Thời thiếu niên chính là thiết lập sự cai trị, dùng quyền lực tuyệt đối để định hình và phát triển cả thời đại theo cách thức đúng đắn nhất.

Và tuổi già chính là cố định nền móng và hoàn thiện những thứ cần thiết.

Bằng cách sống như một đứa trẻ, anh ta khởi đầu cho câu chuyện, chuẩn bị cho khúc cao trào của nó. Những thứ mà anh ta đã nhìn thấy trong khoảng thời gian ấy sẽ trở thành thứ để anh ta cân nhắc và cai trị sau này. Và sau đó khi lớn lên, tiếp nhận vương vị, chính thức trở thành một vị vua, anh ta bắt đầu tỏ ra như một bạo vương vơ vét hết thảy của cải và nữ nhân xinh đẹp trên đời, coi những sinh vật khác kể cả là chúng thần đều thấp kém hơn anh ta. Đó không phải là một sự biến cách, nhà vua chọn trở thành một người như vậy để đưa tới một sự thúc đẩy.

Như anh ấy đã nói, vai trò của anh ấy là người bảo vệ của nhân loại, và vai trò của một vị vua là người xây dựng nên nền văn mình này.

"Có nhiều cách để bảo vệ một thứ gì đó, chỉ che chắn nó khỏi nguy hiểm thôi không phải là bảo vệ, đôi khi cũng cần một làn gió bấc."

Đó chính là con đường của Gilgamesh. Nhà vua lựa chọn hóa thân thành chính làn gió sẽ thúc đẩy sự phát triển. Bằng cách tỏ ra kiêu ngạo, ác độc, tàn bạo và tham lam; nhà vua cho thấy thứ mà một 'người' cần phải có - Sự dục vọng.

Vì có sự dục vọng nên con người mới có thể biết được thứ mình muốn là gì, thứ mình cần là gì, thứ mình phải chiếm đoạt là gì. Nhờ những thứ này mà phát triển và tiến hóa bản thân.

Vua thể hiện tất cả dục vọng cần có, và việc làm của người dân chính là cống hiến cho vua.

Nếu như một ai đó không đồng ý, vậy thì hãy nổi dậy. Trở nên nổi bật. Tranh đấu...đây chính là cách để tiến hóa.

Và sự thật cũng chính như điều mà Gilgamesh nghĩ—vì có thể thỏa mãn dục vọng của nhà vua, người dân đã 'tranh đấu để được sống', họ tìm cách để gia tăng năng suất lúa trồng theo yêu cầu của nhà vua, học cách xây tường dựng tường thành theo mệnh lệnh của nhà vua. Họ làm mọi thứ để thỏa mãn anh ta và cố gắng khiến anh ta hài lòng.

Cứ như vậy, mọi thứ mà con người cần làm để được sống, họ đều thỏa mãn. Không cần thần thánh phù hộ, cũng không cần bất kể ngoại lực nào khác. Họ đang bắt đầu sống theo ý chí của mình và trở thành một giống loài tự do thực sự.

Khi cảm thấy không thể chịu nổi sự tàn bạo của nhà vua, họ tìm kiếm sự giúp đỡ. Đấy là một cách nổi dậy. Và thần linh đã chế tạo ra Enkidu theo ước nguyện của họ, đánh dấu sự biến chuyển vô cùng lớn với Gilgamesh.

Trên thực tế, thời gian được bầu bạn với Enkidu là khoảng lặng đặc biệt có ý nghĩa nhất đối với anh ta. Enkidu - con rối được các vị thần tạo ra để "chấn chỉnh" lại một Gilgamesh đã lầm đường lạc lối—nếu Nhà Vua là Bệ Đệm đã rời khỏi vòng tay của Thiên Đường, vậy thì Enkidu chính là Thiên chi Tỏa níu lấy và kéo anh ta trở lại.

Nhận thức được điều đó, việc Enkidu thách thức Gilgamesh vào một trận đấu nhanh chóng được anh ta chấp thuận; và nhờ vậy, lần đầu tiên trong đời Gilgamesh đã cảm thấy thực sự ngạc nhiên vì Enkidu có thể chiến đấu công bằng với anh ấy.

Lần đầu tiên anh ta tìm thấy sự vui thú thực sự.

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy như mình đang sống như một con người.

Lần đầu tiên anh ta trải nghiệm những cảm xúc chân thực nhất của nhân loại.

Trận chiến này là món quà đối với anh ấy, không phải là một sự trừng phạt. Vì vậy, nhà vua thoải mái tận hưởng nó, đắm chìm vào nó, vui vẻ đến mức anh ta không ngần ngại sử dụng vô số những báu vật của mình để chiến đấu. Nói rằng "Nếu đó là một người xứng đáng thì bao nhiêu báu vật bỏ ra ta cũng sẽ không tiếc nuối."

Và đó là cuộc đối đầu vĩ đại nhất của lịch sử. 7 lần sinh ra và 7 lần hủy diệt của thế giới trong suốt 3 ngày đêm. Bảo khí đối với Bảo khí. Thần Thánh đối với Thần Khí. Thanh Trừng đối với Phản Thanh Trừng. Cho đến khi Enkidu chỉ còn lại một phần mười đất sét và Gilgamesh đã gần như cạn kiệt kho vàng, thay vì chiến đấu tiếp, Nhà Vua lại ngã ra sau và phá lên cười.

Và cũng chính với nụ cười đó, Gilgamesh đã công nhận Enkidu như một người đồng cấp, cả hai người họ trở thành bạn thân của nhau và trở về vương quốc. 

Từ đó, tình bạn của họ đánh dấu câu chuyện duy nhất có giá trị vĩnh viễn không thay đổi trên toàn thế giới. Trong suốt nhiều năm sau, nhờ vào sự có mặt của Enkidu, sự bá đạo trong vương quyền của Gilgamesh đã được kìm hãm phần nào. Đó là sự công nhận mà Vua Anh Hùng dành tặng cho người bạn duy nhất của mình, cũng là sự công nhận tới mọi nỗ lực của dân chúng Uruk.

Mọi người tán thưởng và hâm mộ tình bạn của họ. Họ cùng nhau tiêu diệt những mối nguy hại của người dân, cùng nhau xây dựng nền văn minh của mình.

Dường như thế giới còn phát triển nhanh chóng hơn cả lúc trước.

Điều hiển nhiên, mọi người bắt đầu tán thưởng về những sự tích của cả hai. Về việc họ đã cùng nhau tiêu diệt Humbaba, con quái thú bất bại của Rừng Tuyết Tùng để trừ hại cho người dân. Về việc Nhà Vua đã dám đứng ra từ chối lời tỏ tình của Nữ Thần Ishtar và thản nhiên báng bổ ngài, bộc lộ những bản chất đen tối của ngài mà không do dự. Và cả việc Nhà Vua và bạn của mình một lần nữa tiêu diệt Thần Thú Gugalanna, thứ đã gieo rắc hạn hán suốt 7 năm liền trên vùng đất này.

Mọi công tích mà họ đã xác lập, mọi thứ mà Gilgamesh đã thể hiện đều được truyền tụng đi khắp nơi. Ánh hào quang của anh ta soi rọi khắp thế gian. Nhưng những suy nghĩ thực sự đằng sau những hành động của Nhà Vua vẫn không ai biết.

Mục đích của anh ta vẫn luôn như thế.

Mặc dù tàn bạo với người dân, nhưng đó chỉ là một sự thúc đẩy, và lẽ tất yếu là anh ta sẽ đứng ra bảo vệ nhân dân của mình khi cần thiết. Nhưng nhà vua chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ giải thích những gì mình làm, điều đó là không cần thiết đối với anh ấy.

Đương nhiên, mọi câu chuyện luôn có bước ngoặt của nó. Việc Gilgamesh và Enkidu giết chết Gugalanna đã đưa tới một lý do thích đáng cho Ishtar và chúng Thần để trừng phạt hai người họ.

Một trong hai phải chết, và Chúng Thần lựa chọn Enkidu thay vì Gilgamesh.

Với lời nguyền giáng xuống, anh ta dần yếu đi và trở lại thành đất sét, khi Gilgamesh tuyệt vọng ôm lấy cục đất vụn trong tay. Anh ta rất tức giận vì điều này, tin rằng anh ta là người đáng bị trừng phạt nếu cần thiết. Enkidu cố gắng xoa dịu anh ta bằng cách nói với Gilgamesh rằng mình chỉ là một trong rất nhiều báu vật trong bộ sưu tập của Gilgamesh, rằng trong thời gian tới, anh ta sẽ tìm thấy vô số báu vật lớn hơn chính 'Thiên chi Tỏa' này.

Enkidu thốt ra những lời cuối cùng của mình và bắt đầu nhắm mắt lại, cơ thể đất sét của anh ta đã phân rã hoàn toàn. Khi ấy, Nhà Vua vẫn ngồi đó và nhìn, hai tay vẫn nắm chặt lấy phần đất sét đang tán biến—Anh không chấp nhận những lời nói của Enkidu và đã hét lên rằng:

"Cậu có giá trị và chỉ mình cậu có giá trị này! Ta tuyên bố: Trên toàn thế giới này, chỉ có một người là bạn của ta và sẽ mãi mãi là như vậy.

Vì vậy, giá trị của cậu sẽ không bao giờ thay đổi, trong vĩnh viễn..."

Enkidu sau đó trở lại trạng thái ban đầu, không để lại gì ngoài tiếng kêu như sấm sét của Gilgamesh.

.

Cho đến thời điểm đó, Gilgamesh đã sống theo tiêu chuẩn của riêng mình, thu thập của cải, ngủ với phụ nữ, chiến đấu với bạn mình và thanh lọc trái đất khỏi những tai họa.

Nhưng việc Enkidu trở về với cát bụi, gặp cái chết, quan điểm của anh đã thay đổi rất nhiều. Cái chết chưa bao giờ khiến anh đau buồn hay sợ hãi cho đến thời điểm đó, và nó thậm chí chưa một lần xuất hiện trong tâm trí anh mặc dù anh biết rằng nó đang chờ đợi tất cả. Chứng kiến ​​người có quyền lực ngang bằng với mình chết ngay trước mắt, hãy để anh ấy ghi lại thực tế thực sự của cái chết lần đầu tiên.

Rơi vào trầm cảm và mất hết sinh lực, anh tìm đến Trường Sinh Thảo, một loại thảo mộc tinh thần của tuổi trẻ vĩnh cửu và cuộc sống vĩnh cửu.

Trong quá trình tìm kiếm sự bất tử, mọi người cho rằng anh ta chỉ đơn thuần là sợ hãi cái chết. Nhưng sự tuyệt vọng mà Gilgamesh cảm thấy không phải là vì anh sợ hãi cái chết, mà là anh coi cái chết là một lối thoát khỏi nhiệm vụ quan sát nhân loại của mình, nỗi ám ảnh bởi việc nhìn thấy ngày tận thế của loài người vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí của Gilgamesh.

Anh ta cho rằng để hoàn thành sứ mệnh của mình một cách trọn vẹn, anh ấy phải quan sát con đường của nhân loại cho đến khi nó kết thúc, vì vậy anh ấy không thể chết! Chết có nghĩa là từ bỏ vai trò, vương quyền của mình, bởi vì anh đã xác định là người quan sát và phân xử của nhân dân. Điều cần thiết là phải có được một cơ thể bền bỉ tồn tại cho đến ngày tận thế. Nó không phải là để nhìn thấy sự hài lòng hàng ngày, mà là để nhìn thấy những việc làm, tương lai của con người và chứng kiến ​​​​sự kết thúc của họ.

Vì thế, anh ta tiếp tục cuộc hành trình của mình, cái mà sau này anh ta gọi là một trò hề, nhưng dài dằng dặc và vĩ đại hơn bất kỳ cuộc hành trình nào khác của anh ta.

Anh ta lang thang trong vùng hoang dã hàng chục năm như được mô tả trong sử thi, "lăn lóc một cách thảm hại" trong khi không nghĩ gì khác ngoài việc không muốn chết. Anh ta có động cơ giống như tất cả con người, vì ngay cả một đứa con của các vị thần cũng không khác gì khi đối mặt với cái chết. Với "sự ngu ngốc vượt xa con người", anh ta tiếp tục nỗ lực vượt qua cái chết, gạt bỏ niềm kiêu hãnh, uy quyền và quyền lực của nhà vua mà không biết mục đích làm việc đó hay ai sẽ làm việc đó cho ai.

Rồi cuối cùng anh ta đã đến được cõi chết, gặp được Utnapishtim và biết rằng hình thức bất tử của anh ta không có gì đặc biệt cả. Utnapishtim đã có được tuổi thọ bằng cách gia nhập hàng ngũ các vị thần. Bản ngã của Gilgamesh ngay lập tức từ chối sự bất tử như vậy vì anh phải bất tử với những ham muốn của một con người vẫn còn nguyên vẹn, thay vì chỉ đơn giản là sống vĩnh viễn trong một cơ thể không thèm ăn và không có dục vọng trần tục.

Utnapishtim sau đó tiết lộ cho Gilgamesh vị trí của Trường Sinh Thảo - một phương pháp trở nên bất tử mà không cần tìm kiếm sự thương xót của các vị thần, gốc rễ của một loại thảo mộc mọc ở vực sâu.

Dừng lại ở vực sâu, anh vò nát cây cỏ và quay trở lại mặt đất. Anh mỉm cười với thành tích của mình khi trở lại mặt đất, tin rằng mình có thể lật đổ cái chết và trả thù cho bạn mình.

Tự mô tả mình đang ở trong "sự bồng bột của tuổi trẻ", sự phù phiếm nhanh chóng theo sau và anh trở nên bận tâm với tình trạng rách rưới của mình mà anh không hề nghĩ đến cho đến thời điểm đó. Anh mong muốn được tắm rửa sạch sẽ trước khi quay trở lại Uruk để kiểm tra thành quả lao động của mình trong tình trạng hoàn hảo, vì vậy anh đã nghỉ ngơi tại một con suối gần đó để hồi phục sau sự mệt mỏi tích tụ qua hàng thập kỷ tìm kiếm.

Khi nước chữa lành vết thương, anh cảm thấy bình yên như được giải thoát khỏi tình trạng khó chịu kéo dài cả về thể xác lẫn tinh thần. Đây là lần đầu tiên anh ngây ngất với thành tích của mình đến vậy. Bởi hành động tích lũy kho báu giống như một bản năng giống như hơi thở đã luôn không mang lại niềm vui cho anh. Hành động đạt được sự bất tử là lần đầu tiên anh biết ơn vì được sinh ra trên thế giới bởi vì dù tự nhận mình có góc nhìn của con người nhưng anh vẫn tin rằng mình không phải là con người cho đến thời điểm đó. Anh ấy cảm thấy tự do khỏi mọi thứ, không còn nghi ngờ, sợ hãi, cố định hay nghĩa vụ.

Choáng ngợp trước cảm giác mới mẻ này, anh ấy mô tả nó như một cảm giác tràn đầy sức sống, phần thưởng cho sự khao khát của bản thân và niềm tin rằng anh ấy có thể làm những gì mình hài lòng với niềm vui đó mãi mãi.

Chính lúc đó sự bất cẩn của anh đã khiến nó bị tước đoạt khỏi anh, bị hạ gục bởi những ham muốn, sự thèm muốn đơn giản của "cơn đói" của một con rắn bò khắp nơi hoang dã. Con rắn với cái bụng trống rỗng bị mùi của thảo mộc thu hút, và mặc dù Gilgamesh hoảng sợ bước ra từ con suối nhưng đã quá muộn. Con rắn có đặc tính lột xác, phục hồi tuổi trẻ thay vì bất tử, và tất cả những gì còn lại là lớp da đã bong ra của nó. Sau đó, anh ta bật cười trước sự kiện này, sự vô lý của kết luận trong tất cả những gì anh ta có thể đạt được và tất cả những gì anh ta tự hào là "vô ích". Anh cười nhạo sự ngu ngốc của mình cho đến khi hai bên hông đau nhức.

.

Trước thời điểm đó, anh ấy đã trải qua một cảm giác nhất định mà anh ấy tin rằng đó là cảm giác vui vẻ thực sự đầu tiên khi đạt được một thứ gì đó của mình. Lần đầu tiên anh cảm thấy niềm vui thực sự khi lấy được một thứ gì đó, nhưng nó đã bị con rắn cướp đi ngay lập tức.

Mặc dù không phải là anh không thể đạt được bất cứ thứ gì, nhưng anh hiểu rằng phần thưởng duy nhất của anh là không còn một thứ gì dành cho anh. Sự thỏa mãn trong cuộc sống và niềm vui lần đầu tiên anh có được đã biến mất ngay lập tức, khiến anh nhận ra đó là bản chất của thế giới loài người. Anh nhận ra mình không thể hiểu được lời kêu gọi độc nhất vô nhị với một cơ thể bất tử, nhận ra sự bất tử chẳng là gì trước sự bất toàn của những con người bình thường và giấc mơ của những người không thể đối mặt với cái kết.

Cái chết là điều tất yếu đối với tất cả những 'con người' thực sự.

Anh ta đã được sinh ra như một con người vào thời điểm đó và chết như một con người sau khi biết được niềm vui. Dù đã "trọn vẹn từ khi sinh ra" nhưng anh cũng có những lúc thiếu kinh nghiệm. Dành gần như toàn bộ cuộc đời để hoàn thiện quá trình phát triển của mình, anh đạt đến sự trưởng thành về thể chất trong thời gian ở với Enkidu và sự trưởng thành về tinh thần vào thời điểm đó, đánh dấu sự kết thúc của tuổi trẻ của anh.

Nghĩ kỹ về những điều này, Gilgamesh quyết định rằng anh ta không cần sự bất tử nữa vì với đôi mắt có thể thấy trước tương lai, anh ta không có lý do gì để sợ cái chết. Anh ta có thể tồn tại trong thời đại đó, không phai mờ vào thời điểm đó, và vẫn nhìn về tương lai xa xôi ngay cả khi không trải qua những khoảng thời gian sau này. Nhiệm vụ của anh ta sẽ được hoàn thành miễn là một anh hùng, câu chuyện cổ xưa nhất của nhân loại, được truyền qua các thời đại.

Tương lai mà anh ấy có thể nhìn thấy cho nhân loại là kiến ​​thức của con người tiếp tục mở rộng cho đến khi họ có thể nhìn thấy cả ánh sáng từ hàng triệu năm nữa, vươn ra khỏi cả hành tinh. Mặc dù phải mất một thời gian dài như vậy sẽ khiến cho cơ thể anh ta bị thối rữa từ lâu, nhưng đó là một cảnh tượng phấn khích đối với anh ta, và anh ta cảm thấy rằng mình chắc hẳn đã mất lái.

Và sau khi thu thập tất cả những gì cần thu thập, không tìm thấy niềm vui nào nữa trong thời đại đó. Anh ta chỉ cần ra đi một cách chính trực, trải qua cái chết nhiều lần nếu cần, hồi sinh hết lần này đến lần khác và quan sát cho đến ngày tận thế và ngày mà loài người vượt ra khỏi khu vườn của anh ta, hành tinh, để đến tận cùng bầu trời và tấn công lưu ý cuối cùng của nó.

Sau khi thông suốt tất cả. Gilgamesh chỉ cười nhạo tên trộm và mỉm cười trước khoảnh khắc vui vẻ thoáng qua của con người, anh quay trở lại Uruk, từ đó bắt đầu thay đổi hình tượng của mình.

Lột bỏ sự chuyên chế tàn bạo, rũ bỏ vẻ ngoài tràn đầy sức sống. Gilgamesh quay lại Uruk không phải dưới vai trò của một Bạo Vương, mà là một Hiền Vương đã hoàn thành con đường giác ngộ của mình.

Mặc dù vẫn ngạo mạn, nhưng anh ta luôn sử xử theo chuẩn tắc, có nguyên tắc, có luật lệ, công bằng và bình đẳng.

Người dân có lẽ sẽ ca ngợi điều đó, nhưng nó thực ra chỉ là một phần của quá trình thiết yếu. Gilgamesh đã nhận lấy động lực và đi đến thời cơ thích hợp. Vì thế anh quyết định trị vì vương quốc của mình theo một cách khác.

Anh ta đã dạy cho dân chúng cách làm việc và trồng vào họ những hạt giống của sự tự lập. Bây giờ là lúc cố định nền móng một cách vững chắc—một nền móng để mọi nền văn minh sau này có thể từ đó mà phát triển.

Dưới sự trị vì ấy, Uruk một lần nữa trở về với vẻ hào quang của chính nó từ sau đống đổ nát, thậm chí huy hoàng hơn thế. Thần đại đã bước đầu kết thúc, thần linh đã không thể nhúng tay vào cuộc sống của con người như trước.

Mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo và được quản chế một cách chặt chẽ.

Sau đó, Gilgamesh cũng quay trở lại vực sâu để lấy loại thảo mộc một lần nữa chỉ đơn giản là hoàn thành bộ sưu tập của mình và hoàn toàn không quan tâm nữa đến sự bất tử, như những gì mà anh đã nghĩ trước đây.

Dù vẫn rất nghiêm khắc nhưng anh ta đã lặng lẽ cai trị Uruk đến thời điểm đó, và giao nó cho vị vua tiếp theo.

Và đó là khoảnh khắc mà Nhà Vua lựa chọn ra đi, an nghỉ vĩnh viễn.

Người dân sẽ đau thương, nhưng họ tin rằng Đức Vua của mình không chết, họ coi rằng cái chết chỉ là một cách rũ bỏ thể xác vật lí và tiến về một hình thức cao hơn. Vì vậy, đối với dân chúng, Gilgamesh đã hóa thân thành Nhân Thần và trở thành người bảo hộ cho họ. Và do đó, họ vẫn tiếp tục sống, tiếp tục phát triển, và tiếp tục ngân ca bài hát về những công tích của Nhà Vua.

Họ nói rằng trí tuệ của anh ta rải rác khắp mọi ngóc ngách của thế giới, vươn tới những vì sao xa và cả những thế giới ngoài kia, nhìn được sự thật đằng sau mọi thứ, nhìn thấu vực thẳm, biết được mọi thứ và toàn trí toàn năng.

Vì lẽ đó, Gilgamesh là [Tinh Tú Toàn Trí Toàn Năng - Sha Naqba Imuru]

Và cả họ lẫn lịch sử đều công nhận mọi công trạng của nhà vua, về cách mà anh ta đã trị vì cả thời đại, thống nhất thế giới, rũ bỏ Chư Thần, thu thập mọi loại tài bảo, chiến đấu với Quái Thú Tai Họa và Thần Thú Bất Bại. Anh ta là vị Vua đầu tiên của Thiên Đường, vị Vua thực sự đầu tiên của loài người, tự lập và tự trị. Anh ta là Vua Anh Hùng, khởi đầu cho khái niệm về mọi anh hùng và truyền thuyết sau này.

Vì lẽ đó, Gilgamesh là [Vị Vua Vượt Qua Tất Cả Các Vị Vua Khác - Shutur eli Sharri]

Cuộc đời của anh ta giống như một câu chuyện vĩ đại duy nhất của thế giới, là hình mẫu của tất thảy những truyền thuyết cùng giai thoại sau này. Bất kỳ một câu chuyện nào đều được lấy cảm hứng từ câu chuyện của anh ấy.

Ai đã không có một tuổi thơ được chiều chuộng và yêu quý, nhìn thế giới bằng đôi mắt của sự ngây thơ?

Một mặt khác, chẳng phải hầu như tất cả các nhân vật chính từ mọi câu chuyện sau này đều được khởi đầu như thế sao? Một khởi đầu với một nhân vật mang thứ gì đó đặc biệt hơn người, sự tiềm năng ẩn chứa bên trong?

Tương ứng với nó, chính làn gió bắc này chẳng phải cũng giống như thời kỳ nổi loạn của các nhân vật chính? Họ say mê với quyền lực của mình và chìm đắm trong đó. Cho đến khi một nhân vật nào đó xuất hiện và lôi kéo họ trở lại con đường đúng đắn?

Ai đã không có một người bạn đồng hành? Rồi sự mất mát và hành trình đi tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống? Ai đã không thức tỉnh, và trở thành phiên bản tốt hơn của họ, được mọi người yêu quý?

Mọi truyền thuyết, mọi sử thi, bất kỳ anh hùng nào và bất kỳ nhân vật chính nào rồi ít nhiều cũng sẽ chia sẻ những điểm chung này đối với câu chuyện của Vua Anh Hùng, và đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho câu chuyện của anh ta và sự vĩ đại bất biến của nó.

Mặc dù không ai có thể hiểu hết về những suy nghĩ của nhà vua, không ai có thể biết hết về sự vĩ đại của anh ấy. Nhưng sau cùng, những nhân loại mà anh ta đã nuôi dạy, những báu vật mà anh ta đã thu thập, và cả câu chuyện của anh ấy; chúng đã trở thành thứ tiếp nối thời đại - món quà duy nhất mà Nhà Vua ban tặng cho con người, con cháu của anh ta.

Và trong khi tận hưởng sự thật đó, nó mới chính là phần kết thực sự cho câu chuyện vĩ đại nhất, về Vị Anh Hùng cổ xưa nhất của Nhân Loại và Vị Vua lừng lẫy nhất của lịch sử, người đầu tiên trên thế giới này "đã trở thành một câu chuyện".

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip