Chương 6: Căn Tin Nơi Bí Mật Được Thầm Thì
Một buổi trưa nọ, căn tin trường tấp nập tiếng cười nói, ồn ào như một cái chợ vỡ giữa lòng trường chuyên. Tiếng lanh canh chén đĩa va vào nhau, tiếng xì xào của đám học sinh sau những giờ học căng thẳng, và đủ thứ mùi thơm của các món ăn hòa quyện, tạo nên một không khí quen thuộc, ồn ào nhưng ấm cúng lạ thường. Ánh nắng từ ô cửa lớn chiếu xiên vào dãy bàn ghế gỗ đã cũ, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên sàn nhà.
Tôi đang ngồi gục mặt vào đĩa cơm sườn nướng thơm lừng, cố gắng xử lý miếng sườn cuối cùng còn sót lại, vừa nhai vừa tự nhủ phải tranh thủ nạp năng lượng cho buổi chiều. Còn Quốc thì miệt mài với tô mì xào thập cẩm đầy ắp, đầu gần như chúi hẳn vào bát, vẻ mặt chăm chú như đang giải một bài toán khó. Đúng lúc đó, Nhân "cặp vàng" – biệt danh của thằng bạn thân Hân vì cái balo màu vàng đặc trưng của nó – bỗng ghé qua, trên tay cầm theo hộp sữa tươi.
_ Ê Vinh, Quốc! Ăn gì mà chăm chú dữ vậy? Tính cày thêm buổi chiều hả? Nhân cười tươi rói, mắt híp lại.
_ Ăn cơm chứ ăn gì, bộ mày tưởng tao đang nghiên cứu công trình khoa học hả? Quốc đáp gọn lỏn, miệng vẫn còn nhồm nhoàm mấy sợi mì.
Tôi thì chỉ gật đầu, trong đầu vẫn còn loay hoay với suy nghĩ về Hân những ngày gần đây. Cố gắng tỏ vẻ tự nhiên nhất có thể, tôi hỏi bâng quơ, giả vờ như chỉ là một câu hỏi tò mò bâng quơ: _ Dạo này thấy Hân hay nói chuyện riêng với Quân nhỉ? Hai đứa nó thân nhau dữ vậy sao?
Nhân khẽ nhún vai, ánh mắt nó thoáng qua chút ngạc nhiên khi tôi nhắc đến Hân và Quân. Rồi nó hạ thấp giọng, thì thầm một câu khiến tôi đứng hình, đũa trên tay suýt chút nữa thì rơi thẳng xuống sàn nhà lấm bẩn:
_ Mày không biết à? Hân với Quân từng là bồ cũ cấp hai đó.
"Cái gì?!" Tôi thốt lên không thành tiếng, cổ họng nghẹn ứ, cả thế giới xung quanh dường như ngưng đọng. Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Hân và Quân... từng yêu nhau?
_ Ừ, Nhân kể tiếp, giọng điệu bình thản như không có gì to tát, trong khi cả tôi và Quốc đều đang trố mắt nhìn nó.
_ Tụi nó học cùng trường cấp một ở huyện, thân nhau từ bé, lớn lên thành thanh mai trúc mã đó mà. Lên cấp hai thì mỗi đứa một lớp, rồi sau này Hân vào lớp chọn Tin, còn Quân thì ở lớp chọn Toán. Mà chắc do lên lớp chọn áp lực quá, với lại ba mẹ Hân nghiêm khắc lắm. Tụi nó chia tay cũng vì chuyện học hành, gia đình gì đó.
Nhân đưa mắt nhìn xung quanh, hạ giọng hơn nữa, như sợ ai đó sẽ nghe thấy câu chuyện động trời này.
_ Mà nghe đâu, lúc Hân thi chuyên Toán ấy, ba mẹ Hân có 'giao kèo' với bả. Kiểu như, nếu đỗ chuyên Toán và giữ vững thành tích học tập tốt, luôn nằm trong top đầu, đặc biệt là phải đạt học bổng thì sẽ được tự do chọn trường đại học, không bị ép theo ngành Y. Thế nhưng, học kỳ 1 vừa rồi Hân lại không được học bổng, điểm số cũng không được như kỳ vọng của ba mẹ, dù vẫn nằm trong nhóm khá giỏi. Nên giờ ba mẹ cứ rục rịch muốn hướng Hân theo ngành Y, hoặc nếu thành tích không giữ vững thì có thể bị ép chuyển lên trường Nguyễn Khuyến trên Sài Gòn để "ép học" – trường đó nổi tiếng khắc nghiệt, tụi tao còn gọi đùa là "nhà tù" của học sinh đó. Nên giờ bả cứ bị áp lực phải giữ vững phong độ, phải chứng minh mình xứng đáng với kỳ vọng đó. Quân thì là người hiểu rõ nhất cái 'giao kèo' đó, vì nó từng ở bên Hân trong suốt quãng thời gian đó, nên Hân hay tâm sự với nó mỗi khi mệt mỏi hay áp lực.
_ Giao kèo gì? Tôi lắp bắp, cố gắng nuốt trôi những thông tin vừa nhận được. Đầu óc tôi quay cuồng, cố gắng sắp xếp lại mọi thứ.
_ Thì kiểu, nếu không đạt được mục tiêu, có thể sẽ phải từ bỏ việc theo đuổi ngành IT – cái mà Hân rất đam mê – hoặc bị ép học thêm nhiều hơn các môn khối B, vào những trung tâm luyện thi Y mà ba mẹ muốn, đại loại vậy, Nhân nói rồi nhấp một ngụm sữa, vẻ mặt thản nhiên đến khó tin.
_ Nhưng mà vẫn thân nhau lắm, coi như tri kỷ á. Có những chuyện Hân chỉ kể cho Quân thôi.
Cả bữa ăn trôi qua trong sự im lặng gần như tuyệt đối của tôi. Miếng sườn còn dang dở trên đĩa, tô cơm nguội lạnh, nhưng tôi chẳng còn cảm giác ngon miệng. Hân và Quân từng là bồ cũ? Và còn cái "giao kèo" quái quỷ đó nữa? Một cú sốc lớn hơn cả việc thằng Phú, cái đứa mê chơi hơn học, lại đỗ hạng ba chuyên Toán. Điều này giải thích mọi thứ một cách đau đớn và rõ ràng. Tại sao Hân lại thân với Quân như vậy, tại sao cô ấy tìm đến Quân khi stress chứ không phải tôi hay là Nhân. Và tại sao, tôi, dù cố gắng đến mấy, dù đã âm thầm dõi theo cô ấy, vẫn luôn cảm thấy có một bức tường vô hình ngăn cách giữa mình và Hân, một bức tường được dựng lên từ quá khứ, từ những bí mật và những kỳ vọng mà tôi không hề hay biết.
Quốc, thấy tôi cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khay cơm rỗng, khẽ huých tay tôi, giọng đầy vẻ lo lắng:
_ Này, mày sao đấy? Vừa nghe xong chuyện yêu đương của người ta mà cứ như mất hồn vậy? Bộ crush Hân thiệt rồi hả? Tao tưởng mày chỉ đùa thôi chứ!
Tôi giật mình, lắc đầu quầy quậy, cố gắng xua đi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
_ Không có gì... Chỉ là, nhiều chuyện quá, tao cần tiêu hóa.
Nhân nhún vai, đứng dậy. Vẻ mặt nó vẫn vô tư, không hề hay biết những gì mình vừa nói ra đã tạo nên một cơn địa chấn trong lòng tôi.
_ Đời mà. Chuyện người ta mình nghe cho biết thôi, quan tâm làm gì cho mệt. Nó vỗ vai tôi một cái rõ mạnh.
_ Thôi tao đi trước đây, có gì mai nói chuyện tiếp. Nhớ về làm bài tập nha, không thôi thầy giao bài khó nữa đó!
Nhân đi rồi, chỉ còn lại tôi và Quốc giữa những tiếng lanh canh, xôn xao còn sót lại của căn tin. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng trưa vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng lại đầy những gợn sóng dữ dội, không tài nào xoa dịu được.
Hân, cô gái tôi vẫn ngưỡng mộ, hóa ra lại phức tạp và mong manh hơn tôi tưởng rất nhiều. Cái "giao kèo" vô hình đang đè nặng lên cô ấy và bóng dáng Quân – người bạn trai cũ kiêm tri kỷ – cứ lẩn quẩn trong tâm trí tôi, như một vật cản lớn. Tôi biết, con đường tiếp cận "hàm số bí ẩn" này sẽ không còn là những phép toán đơn giản nữa rồi. Nó sẽ là một bài toán với nhiều biến số, nhiều ràng buộc mà tôi chưa từng hình dung ra, một bài toán có thể đòi hỏi nhiều hơn những gì tôi có thể cho đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip