10

Chạng vạng, cái nắng héo hon của đầu đông đang dần lụi tàn, chúng xiên chéo, gần như ngang với đất trời. Mấy vũng nước lõng bõng lạnh ngắt từng là tuyết phản chiếu một nền trời đỏ tím, thấm xuống, làm cái nền đất ẩm ướt trở nên nhão nhoét. Dựa đầu vào vai gã trên hành lang engawa, Todoroki cứ mãi lặng im, đưa cái ánh nhìn xa xăm mơ hồ về phía trước.

Và Bakugou băn khoăn, rằng anh đang nhìn cái gì ở ngoài vườn, nơi xơ xác tàn hoang ấy.

Rồi bỗng, anh lên tiếng: "Bakugou này, cậu nói xem. Nếu tớ cứ nhìn cây anh đào chằm chằm thế này thì nó sẽ nở hoa chứ!?"

"Nếu mày có cái thứ Quirk rác rưởi vô dụng như nở hoa chẳng hạn thì may ra."

Khẽ bật cười, anh lại bảo: "Bakugou này, cậu hài hước thật đấy."

Thế nhưng Bakugou không cảm thấy nó có cái gì đáng buồn cười cả.

Từ khi cái nắng hoàng hôn mới chớm rọi tới, loang lổ trên từng vách phòng, Todoroki đã tha thứ cho gã, không oán trách, không giận dữ, như một lẽ đương nhiên, cho đến bây giờ, mặt trời đã biến mất trên nền trời, điểm xuyết qua tầng mây vài sợi nắng còn sót lại yếu ớt, thứ gì đó nặng trịch vẫn đè lên một mớ hỗn độn lửng lơ, nhấn chìm vào đại dương sâu đen thẳm. Và rồi, nó chạm đáy, bên dưới độ sâu hơn mười nghìn mét so với mực nước biển, thấm đẫm thứ nước mặt chát từ trong ra ngoài, nó ở đấy, lặng im, không biến mất, hay hòa tan vào thứ nước ấy.

Mặt trời lộn vòng, xoay ngược, thế là trở lại nửa bên kia bầu trời, hừng đông ló dạng, nuốt trọn vào bụng cái bóng tối dày đặc.

Năm giờ ba mươi mốt phút, Chủ Nhật, Todoroki thức dậy. Nệm futon bên cạnh lạnh lẽo, dường như Bakugou đã rời giường từ lâu. Khẽ trở mình, anh nào có ngủ tiếp, chỉ là, anh muốn nằm đấy, nhắm mắt, và chẳng nghĩ về điều gì cả. Không. Thật ra, có nhiều thứ làm anh muốn suy nghĩ về, song, anh nghĩ, lúc này anh chẳng có tâm trạng để giành cho chúng. Hoặc là, anh đã quyết định cất chúng vào trong chiếc tủ cũ kĩ, cài khóa, đóng chặt. Rồi anh vứt đi, chiếc khóa ấy, tỏm một tiếng, rồi lặng im, chìm xuống đại dương.

Chiếc đồng hồ nặng nề nhích lên từng số một, rất lâu sau, Todoroki nghe tiếng bước chân ai khẽ khàng vang lên, phá nát cái lặng thinh của một sáng nắng tàn tệ. Anh tự nhủ, chắc là chị Fuyumi đến đánh thức anh dậy. Và rồi, độ nửa phút sau, tiếng bước chân dừng hẳn, người nọ nằm xuống cạnh anh, luồn bàn tay lạnh cóng qua ôm lấy, khi ấy, Todoroki mới vỡ lẽ ra.

"Tớ tưởng cậu về rồi."

Và Bakugou ước gì mình có thể bỏ qua cái giọng điệu trong lời nói này của Todoroki, có gì đó như là hờn dỗi, lại thêm một chút tựa hồ là nhõng nhẽo. Chẳng giống Todoroki một chút nào.

"Không, tao có về đâu. Chỉ ra ngoài làm một chút chuyện thôi. Yên nào, tao lạnh lắm đấy."

Khẽ ậm ừ, Todoroki xoay người, đưa tay ra ôm lấy Bakugou, và tỏa ra chút hơi ấm từ nửa cơ thể bên trái.

Vài phút im lặng trôi qua, Bakugou dường như là đã bắt đầu mất kiên nhẫn vì điều gì đó, gã vỗ vỗ vào người anh.

"Không tính dậy hả?"

"Nằm thêm chút nữa đi."

"Sao cũng được, tao muốn cho mày xem cái này."

Gã nói thế, và đẩy cánh tay đang đặt trên người mình ra. Todoroki khẽ mở mắt, hình như lưng chừng đại dương có gì đó đang nhen nhóm trong khoảng không trống rỗng, lửng lơ, lập lòe thứ ánh sáng lạ kì.

Bakugou đi đến bên cánh cửa shoji, kéo nó sang.

Và rồi, thứ gì đó mang sắc màu hồng nhạt phản đột ngột chiếu dưới đôi mắt dị sắc, Todoroki bước ra ngoài hàng lang engawa, khi không còn bị giới hạn tầm nhìn bởi mái hiên, anh mới thấy cây anh đào ngoài vườn đang nở rộ, hoa cùng gió khiêu vũ, và gió nghiêng mình, mang hoa bay xa, thả hoa xuống đất, để một mặt đất ẩm ướt phủ lên một tầng hoa mỏng, nhuộm lên thứ sắc hồng dịu dàng.

Quay người lại, anh nhìn gã: "Thần kì thật đấy, cậu đã làm thế nào vậy!?"

"Tao nhờ con Ảo Ảnh bên trường Shiketsu."

Khẽ chớp mắt, anh bật cười: "Thế mà tớ cứ tưởng bởi tớ cứ nhìn nó mãi, nên nó sợ, nó nở hoa."

Thoáng khựng người lại, Bakugou thấy có gì đó đang phát nghẹn nơi cổ họng. Tứ thời Todoroki cứ luôn ngốc nghếch, của đáng tội, vậy mà gã lại chà đạp vào vào sự ngây thơ bé bỏng ấy.

...

Bảy giờ ba mươi hai phút tối, Bakugou đi vào phòng, Todoroki vẫn ngồi ngoài hành lang engawa, gã đi đến, ngồi xuống bên cạnh, Bakugou mở lời sau vài giây lặng im.

"Nhìn gì thế?"

"Không gì cả, chỉ là tớ đang nghĩ về một vài điều mà thôi."

"Điều gì? Và mày cầm cái gì thế?"

Ngoảnh đầu lại nhìn gã, Todoroki đưa ngón tay miết nhẹ lên món đồ chơi, và anh bảo: "Robot đấy, nó ngầu lắm, đúng không?"

Bakugou nhìn, và gã cảm thấy hơi ngạc nhiên, món đồ chơi ấy đã cũ, trầy xước và bạc màu vì thời gian, chắc nó phải cả chục năm rồi chứ chả ít ỏi gì.

"Bakugou này, Bakugou biết không?"

"Hả? Biết cái gì?"

"Lúc Bakugou cười lên, nó đẹp lắm. Giống như là ánh mặt trời vậy."

Không biết sao, Bakugou thấy buồn kinh khủng, lồng ngực gã thắt lại, tựa như có ai đó đã tàn nhẫn cướp đi toàn bộ không khí trong buồng phổi.

"Vậy nên là, Bakugou phải cười thật nhiều lên đấy." Dúi vào tay gã món đồ chơi, anh lại bảo: "Cho Bakugou đấy, nói cho Bakugou biết, tớ thích nó lắm đấy, nên là Bakugou phải giữ thật kĩ đấy."

"Biết rồi." Bakugou cầm lấy món đồ chơi: "Nhưng sao mày cứ nói tên tao suốt thế?"

"Chỉ là đột nhiên tớ muốn gọi tên cậu mà thôi."

"Nhưng tên tao đâu phải là Bakugou."

Khẽ "ồ" nhẹ một tiếng, như đã hiểu ra, anh cười khúc khích, rồi ậm ừ trong cổ họng.

Một lát sau, Todoroki nghiêng người, đè toàn bộ trọng lượng lên vai Bakugou.

"Katsuki này, Katsuki cho tớ mượn tay một lát được không, tớ thấy lạnh lắm."

Và thế là, Bakugou vươn tay ra, nắm lấy tay Todoroki.

Khép lại đôi mắt, Todoroki lại khẽ cười: "Tay Katsuki ấm thật đấy."

Không! Đồ nói dối! Bakugou biết, gã thừa biết, tay gã chẳng ấm áp một xíu nào cả. Song, gã lại giữ lặng im, không nói điều đó ra.

"Tay mày cũng ấm mà." Gã nói.

"Ừ."

Và rồi, trăng tỏ, treo lửng lơ trên đỉnh đầu. Từ đâu gió thổi qua, lướt ngang qua cành cây tan tác, trơ trụi, rít nhẹ khe khẽ, rồi lặng lẽ tan đi.

"Katsuki này, tớ thấy hơi khát nước, Katsuki đi lấy hộ tớ được không?"

Ậm ừ đồng ý, gã đứng dậy, và rời đi.

"Katsuki này."

Todoroki lại khẽ gọi, và Bakugou dừng chân, song, gã không ngoảnh lại nhìn.

"Tớ đợi cậu."

"Ừ."

Bakugou rời đi không lâu, khi quay lại, gã nhìn đồng hồ, đã 08:11 PM. Todoroki vẫn ngồi chỗ cũ, dựa người vào bên cạnh. Bakugou không còn nhớ rõ làm sao mà gã đặt ly nước xuống, cũng chẳng còn nhớ bằng cách nào mà gã có thể nhấc đôi chân đi đến bên cạnh Todoroki. Gã ngồi xuống, phủi đi những cánh hoa anh đào nhuốm máu vương vãi trên chiếc áo len cổ lọ, rồi gã kéo Todoroki lại, dựa đầu lên vai mình.

Và thế là, nước biển đã trào dâng, nuốt trọn bóng trăng vào lòng đại dương.

"Mày lạnh quá đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip