(੭ˊᵕˋ) ੭ * ੈ✩‧₊˚
Mưa lại bắt đầu rơi, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, như những suy nghĩ không dứt trong lòng Todoroki. Dưới lớp áo choàng đen đơn giản mà chàng mặc, trái tim Todoroki dường như đang gào thét, đập mạnh trong lồng ngực mỗi khi nhìn vào con đường phía trước. Đó là con đường mà chàng chưa từng đi, và giờ đây, chàng biết rằng không có đường quay lại.
Bakugo bước bên cạnh chàng, đôi mắt luôn sáng rực, như một ngọn lửa không thể dập tắt. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo, và Todoroki cảm thấy như mình tìm được sự an ủi trong đó. Không ai khác có thể hiểu cảm giác của chàng, ngoại trừ Bakugo. Chàng biết rằng mọi quyết định của mình đều có cái giá phải trả, nhưng lần này, chàng đã sẵn sàng chấp nhận nó.
"Ngươi có nghĩ chúng ta có thể sống một đời như vậy không?" Todoroki hỏi, giọng trầm, lạc lõng giữa những âm thanh của thành phố.
Bakugo ngừng bước, quay lại đối diện với chàng. Cậu cười nhẹ, một nụ cười không mấy dễ dàng, nhưng vẫn tràn đầy tự tin. "Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ làm được. Có thể không dễ dàng, nhưng ít nhất ngươi sẽ không phải sống giả tạo nữa. Đó là thứ quan trọng nhất."
Todoroki không thể không nghĩ về những lời ấy. Cuộc sống trong cung điện đã quá quen thuộc, quá an toàn, nhưng cũng quá bó hẹp. Giờ đây, chàng không thể nhìn thấy được gì ngoài sự tự do – tự do để yêu, tự do để sống, và tự do để không phải gánh vác những kỳ vọng của người khác.
Bước ra khỏi thành phố, họ hướng về phía rừng tối tăm. Những cây cổ thụ cao lớn, những cánh đồng hoang sơ – tất cả đều mời gọi, như một thế giới mới, một tương lai mới đang chờ đợi họ. Mỗi bước đi của họ đều là một dấu ấn, một quyết định lớn lao mà không ai có thể hiểu được trừ chính họ.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng buổi sáng chiếu rọi qua cửa sổ, Todoroki không thể còn nuôi dưỡng những hy vọng hão huyền nữa. Chàng biết rằng đến lúc phải đối diện với thực tế. Hoàng cung không bao giờ buông tha cho những ai dám chống lại. Và khi cha chàng, vua Enji, biết được quyết định của chàng, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ.
Nhưng Todoroki không còn là cậu bé trước kia, chỉ biết vâng lời. Dù có phải từ bỏ vương quốc, dù có phải đối diện với sự phán xét của gia đình, chàng cũng không thể quay lại. Cuộc đời này, chàng chỉ có một lần để sống, và chàng sẽ không để nó trôi qua trong vô nghĩa.
Vì vậy, Todoroki quyết định. Chàng sẽ viết thư cho cha mình, gửi đi lời từ biệt không phải với những giọt nước mắt, mà với một sự bình tĩnh không thể lay chuyển.
"Cha," chàng viết trong thư. "Con không thể sống theo những kỳ vọng của ngài thêm nữa. Con sẽ đi, và con không thể trở lại. Nếu ngài muốn tìm con, ngài sẽ phải đi tìm sự thật trong lòng mình trước. Con đã chọn con đường của mình, và con sẽ không hối hận."
Khi thư đã được gửi đi, Todoroki đứng trước cửa sổ, nhìn ra những dãy núi xa xa. Dòng suối nhỏ bên dưới rì rầm như một lời thì thầm của tự do, và Todoroki biết rằng quyết định của mình không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu của một hành trình mà anh chưa bao giờ tưởng tượng.
Tại một nơi xa, trong khu rừng yên tĩnh, Bakugo ngồi vẽ những bức tranh về cuộc sống. Cậu không nói gì, nhưng trong ánh mắt ấy, một lời hứa được gửi gắm – rằng dù có thế nào, họ sẽ luôn cùng nhau.
Todoroki ngồi xuống bên cạnh Bakugo, và lần đầu tiên, chàng cảm thấy như mình có thể thở tự do, như thể mình là chính mình, không phải một người khác mà hoàng gia đã tạo ra.
Và trong giây phút đó, Todoroki chợt nhận ra một điều quan trọng: tự do không phải là thứ mà người ta có thể tìm thấy dễ dàng, mà là thứ người ta phải tự giành lấy. Và chàng đã giành được nó, dù phải đối diện với những khó khăn không thể lường trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip