Chương 3 : Những ngày bình yên ở UA

Sau nhiều tháng bỡ ngỡ, sau bao cảm xúc dồn nén, Shoto Todoroki và Izuku Midoriya cuối cùng đã chính thức bước vào mối quan hệ của mình. 

UA vẫn là nơi náo nhiệt và bận rộn, nhưng với họ, mỗi ngày trôi qua đều tràn ngập một cảm giác bình yên hiếm có – như thể thế giới xung quanh có thể hỗn loạn, nhưng khi ở bên nhau, họ vẫn tìm được sự ổn định.

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng len qua khung cửa sổ phòng ký túc xá, chiếu lên gương mặt đang say ngủ của Midoriya. Todoroki ngồi bên, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng. Một phần trong cậu vẫn ngạc nhiên vì bây giờ họ đã chính thức bên nhau, nhưng trái tim cậu lại tràn đầy hạnh phúc.

 Anh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của Midoriya, thì thầm:

"Cậu ngủ ngon không, Midoriya ?"

Midoriya khẽ mở mắt, lười biếng đáp

"Ừm ! tớ ngủ ngon lắm, nhờ có Todoroki-kun ở đây rồi."

Todoroki gật đầu, tay vẫn đặt trên tóc em, cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ Midoriya. Chỉ một khoảnh khắc đơn giản vậy thôi, nhưng nó mang đến cho anh cảm giác an toàn và bình yên. Todoroki tự nhủ: "Đây là điều mà tớ đã chờ đợi bấy lâu... được ở bên cậu như thế này."

-

Ngày mới ở UA bắt đầu bằng những buổi học, những bài tập, và cả tiếng cười của học sinh khắp nơi. Todoroki và Midoriya vẫn ngồi cạnh nhau trong lớp, nhưng giờ đây, không chỉ là bạn bè.

Midoriya khẽ nắm tay Todoroki dưới bàn, và cậu đáp lại bằng một cái siết nhẹ, ấm áp. Không ai cần nói gì nhiều; ánh mắt đã đủ để truyền cho nhau tất cả những cảm xúc đang nảy nở.

Buổi tập ngoài trời hôm ấy, Midoriya hơi vụng về khi thực hiện một động tác phức tạp, và Todoroki ngay lập tức bước tới, đặt tay trên vai em :

"Tập trung lại nào Midoriya, có tớ ở đây với cậu rồi."

Midoriya lúng túng đáp :

"Cảm ơn cậu !"

Sau buổi tập, họ cùng nhau đi dạo quanh sân trường. Ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc đỏ – trắng của Todoroki, phản chiếu ánh mắt ấm áp pha lẫn dịu dàng của Midoriya.

 Họ trò chuyện về những việc nhỏ nhặt: bài học, món ăn yêu thích, những dự định trong tương lai. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều tự nhiên, nhưng lại ẩn chứa tình cảm sâu sắc mà họ dành cho nhau.

-

Một ngày mưa nhẹ, khi các học sinh khác tránh mưa trong lớp học, Todoroki và Midoriya cùng trú dưới mái hiên. Midoriya rùng mình vì lạnh, và Todoroki nhanh chóng bỏ chiếc áo khoác của mình lên vai em và dùng nửa bên lửa mình để sưởi ấm :

"Cậu nên khoác cái này vào, sao rồi, đỡ lạnh hơn chưa ?"

Đôi má của Midoriya chợt đỏ lên, nóng bừng cả khuôn mặt :

"Tớ đỡ hơn rồi, cảm ơn cậu nhé."

Em bỗng ngập ngừng nhưng vẫn nói với Todoroki :

"Todoroki-kun, cậu cúi xuống đây chút được không ?"

Todoroki khó hiểu nhưng vẫn làm theo :

"Hả ? À ừm tất nhiên là được. Vậy, có chuyện g-" 

Chưa nói hết câu, Midoriya rướn người về phía trước, chậm rãi, nhẹ nhàng, đặt môi mình lên môi anh – không vội vàng, không ồn ào. Chỉ là một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi, ấm áp, truyền cho anh cảm giác an toàn và được yêu thương trọn vẹn. 

Môi họ chạm nhau trong im lặng, nhưng mọi cảm xúc đều được truyền tải: sự tin tưởng, dịu dàng, niềm hạnh phúc và cả những lo lắng chưa nói thành lời. Midoriya đặt nhẹ trán mình lên trán Todoroki sau khi rút môi ra, thì thầm:

"Tớ thích cậu, Shoto."

Tim anh đập loạn nhịp, cứ như có pháo hoa bên trong vậy, chậm rãi trả lời.

"Tớ thích cậu còn nhiều hơn cậu thích tớ."

Khoảnh khắc ấy không cần lời nói thêm. Nụ hôn của họ là lời hứa, là sự kết nối dịu dàng, là cảm giác bình yên mà họ tìm thấy ở nhau – nhẹ nhàng, ấm áp và trọn vẹn.

 Todoroki siết nhẹ tay Midoriya, và cả hai đứng đó, yên lặng, tận hưởng khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa giữa thế giới náo nhiệt xung quanh.

-

Trong ký túc xá, những buổi tối họ thường cùng nhau ôn bài, cùng nấu ăn hoặc cùng xem các video luyện tập của anh hùng. Midoriya luôn say mê kể cho Todoroki nghe những phát hiện mới, những chi tiết nhỏ về sức mạnh, chiến thuật, hay những câu chuyện hài hước từ các đồng đội. 

Todoroki lặng lẽ lắng nghe, thi thoảng mỉm cười, đôi khi chèn vào vài lời nhận xét trầm ấm, nhưng luôn để Midoriya là trung tâm của câu chuyện.

Một lần, Midoriya vừa kể xong câu chuyện hài hước, Todoroki nhìn cậu, giọng trầm nhưng dịu dàng:

"Cậu thật sự khiến tớ cảm thấy bình yên, đến nỗi tớ chỉ muốn được cười vui vẻ trong sự bình yên đó." 

Midoriya đỏ mặt cười rạng rỡ :

"Tớ thích mỗi khi cậu cười ! Nhưng cậu.. không hay cười lắm khi ở bên tớ."

Todoroki siết nhẹ bàn tay em, ánh mắt chan chứa tình cảm :

"Lỗi của tớ, tớ sẽ cười nhiều hơn vì giờ đây tớ có cậu ở bên."

-

Ngày cuối tuần, họ cùng nhau đi dạo quanh thành phố, mua vài món ăn vặt, hay đơn giản chỉ ngồi trên bãi cỏ sân trường, trò chuyện và ngắm mây trôi.

 Midoriya dựa đầu lên vai Todoroki, cậu cảm nhận hơi ấm và sự vững chãi từ người mình yêu. Todoroki khẽ đặt tay lên đầu Midoriya, vuốt nhẹ mái tóc bông xù, thì thầm:

"Cứ yên tâm dựa dẫm vào tớ, tớ sẽ luôn ở đây.. vì cậu."

Em nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận sự bình yên tột cùng :

"Tớ biết, tớ cảm thấy may mắn khi có cậu ở bên."

Họ không cần nói thêm gì. Sự yên lặng ấy tràn đầy tình cảm và sự tin tưởng, cho họ cảm giác rằng dù tương lai có ra sao, họ vẫn có nhau.

-

Những ngày ở UA tiếp tục trôi qua, với mỗi khoảnh khắc bên nhau, tình cảm giữa Todoroki và Midoriya càng sâu sắc. Họ học cách chăm sóc nhau, học cách hiểu và nhẫn nại, học cách cười và tận hưởng từng giây phút bình yên.

Không có trận chiến nào, không có áp lực nào – chỉ có hai con người tìm thấy nhau và giữ nhau trong thế giới riêng đầy ấm áp.

Tối hôm đó, khi ánh trăng soi xuống sân tập vắng lặng, Todoroki và Midoriya ngồi bên nhau trên bậc thang, ánh mắt nhìn vào nhau, không nói lời nào. Todoroki nhẹ nhàng nắm tay em.

Và trong khoảnh khắc yên lặng ấy, giữa ánh trăng và gió nhẹ, họ biết rằng đây chính là bình yên – những ngày mà họ có nhau, không cần gì hơn, và tình cảm ấy đủ mạnh để họ vượt qua mọi thử thách trong tương lai. 

Todoroki nhìn Midoriya, trong lòng tràn đầy hạnh phúc: "Đây là nơi tớ muốn ở mãi, cùng cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip