part 3
những ngày sau đó cả nhóm đều rơi vào trạng thái ũ rũ, đặc biệt là jisoo. group chat cũng mất đi sự sôi nổi vốn có, chẳng ai hó hé gì ngoài việc đôi lúc có vài câu an ủi từ các thành viên được gửi vào.
jisoo cứ như người vô hồn, ngoài việc ôm jeonghan mà khóc ra anh như cách biệt mình với cuộc sống bên ngoài. chẳng màng ăn uống hay làm gì cả, cứ thế mà nằm nhìn lên trần nhà. kể cả vào khoảng thời gian này jeonghan đã ở bên cạnh anh suốt, nhưng thật sự tinh thần của jisoo chẳng khá lên là bao.
"jisoo à"
"ăn chút gì đi"
"mày cứ thế thì biết làm sao đây" cậu bạn jeonghan dùng tay nhẹ lay lay người anh, khẽ thở dài.
"mày cũng nhớ anh quản lí nói gì rồi phải không"
"vẫn chưa xác định được rõ danh tính mà"
"vẫn còn hy vọng" một giọng nói điềm đạm trầm ấm vang lên, seungcheol tựa đầu vào cửa đứng nhìn cậu bạn đang thất thần của mình.
anh biết chứ, anh biết là anh phải tin seokmin, tin rằng em ấy không sao cả. tin rằng cậu nhóc đó sẽ cùng với mingyu mà bình an quay trở về.
nhưng thật sự mà nói, anh không thể nào tìm cách để cho bản thân thoát khỏi cái suy nghĩ đáng sợ kia. lỡ như là thật thì sao ?
chỉ vừa nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cho anh chẳng kiềm nổi mất rồi, mắt lại bắt đầu ươn ướt. anh ngồi dậy tựa vào giường, gục mặt lên đầu gối rồi đưa tay che mắt.
jisoo vẫn một mực im lặng, nhưng cả seungcheol và jeonghan đều biết anh đang đau khổ đến mức nào. người yêu mình sống chết ra sao còn chẳng rõ thì làm sao có thể mà vui vẻ ăn uống cho được chứ.
"em ấy hứa là sẽ về ăn sinh nhật bù cùng tao"
"nhưng mà đã mười ngày kể từ lúc tin tức nổ ra rồi seungcheol à"
"tao thật sự" giọng anh bắt đầu run run.
"sắp hết hy vọng rồi mày ạ" anh bật khóc, từng lời nói lọt ra hệt như những mũi dao cứa vào trái tim anh. và anh ghét cái sự thật rằng anh đang dần mất đi hy vọng.
"thiệt ra tao với seungcheol tính rủ mày đi sang nhật" jeonghan không kiềm được đau lòng, lên tiếng.
"chủ yếu là để mày khuây khỏa tinh thần"
"sẵn tiện cùng nhau ăn sinh nhật của mày"
"vì bên đấy cũng dần ổn định cả rồi"
"với cả biết đâu sẽ có phép màu xảy ra thì sao ?"
"đi nhé ?"
"nhìn mày như thế này tao xót lắm" jeonghan nâng mặt anh lên, cầm tay của anh xoa xoa rồi nhẹ nhàng nói.
jisoo chợt nhớ lại, đúng là chỉ còn vài hôm nữa là đến sinh nhật anh rồi, và bỗng nhiên anh ước gì nó đến sớm hơn một chút để anh có thể cầu nguyện rằng ông trời hãy đem seokmin về với anh. rồi anh sẽ chẳng bao giờ rời xa cậu nữa, dù chỉ là một phút.
im lặng một hồi, cuối cùng anh vẫn gật đầu đồng ý dù cho thật sự chẳng có tâm trạng đi tí nào. nhưng cứ như vậy mãi cũng chẳng thể khiến cho jisoo cảm thấy khá lên được, huống hồ gì hai thằng bân đã quan tâm chăm sóc anh đến vậy cơ mà, sao mà anh nỡ từ chối chứ. nhận được cái gật đầu của jisoo, cả seungcheol lẫn jeonghan đều mừng rỡ như tìm được kho báu, bắt đầu lôi anh ra khỏi giường rồi bắt đầu sửa soạn.
hai cậu bạn của anh thật sự sống theo chủ trương nhanh - gọn - lẹ, vừa dọn xong hành lí đã liền kéo anh ra sân bay, hai đứa bảo dù cho anh có từ chối thì vẫn sẽ ép anh đi cho bằng được vì đã đặt sẵn mọi thứ rồi.
vậy chứ hỏi ý kiến anh chi ?
"cho lịch sự" seungcheol vừa kéo hành lí của cả ba vừa đáp.
chẳng lâu sau đó cả ba đã đặt chân đến tokyo, thành phố được cho là vừa trải qua một cơn động đất kinh thiên động địa. nhưng sao nhìn mọi thứ vẫn bình thường mà nhỉ, các tòa nhà trông vẫn vô cùng vững chắc và người dân thì không có vẻ gì là hoảng sợ cả ?
"công nhận khôi phục nhanh thật đó" jeonghan che miệng cảm thán.
jisoo im lặng nhìn dòng người náo nhiệt đi đi lại lại trên phố trong lòng không kiềm được có chút mong chờ.
chắc là có hy vọng mà nhỉ ?
"đi thôi !"
"chỗ tụi mình ở gần đây nè" nhìn thấy cậu bân lại rơi vào trầm tư, jeonghan liền kéo tay anh đi để lại đống vali cho seungcheol.
anh trưởng thì biết làm gì ngoài khóc trong lòng đây, ai bảo chiều người ta quá cơ.
jeonghan đã thuê cho cả ba ở trong một căn nhà không quá to, vì chủ yếu muốn tìm một chỗ yên tĩnh để jisoo có thể thư giãn. cảnh vật xung quanh khu vực này cũng vô cùng yên bình, cây cối xanh ươm không khí lại thoáng mát dù cho thỉnh thoảng lại nghe thấy vài âm thanh của tiếng xe cộ, nhưng nhìn chung vẫn là một nơi thoải mái để chữa lành.
"thấy sao ?" jeonghan chống hai tay ngay hông, phồng mũi hếch mặt lên chờ đợi lời khen ngợi.
"thấy mệt" seungcheol thở phì phò sau khi cuối cùng cũng đã vác xong đống hành lí của cả ba vào nhà.
"ý kiến gì à ?"
"dạ không ạ" seungcheol giật nảy mình, mắt nhìn sang hướng khác lảng tránh.
"hai bọn mày thật là" jisoo không kiềm được liền phụt cười, từ ngày nhận tin từ anh quản lí đến giờ đây là lần đầu tiên anh để cho nụ cười xinh xắn của mình quay trở lại. seungcheol và jeonghan quay sang nhìn anh, thầm cảm thán bản thân bọn họ thật vĩ đại vì có thể khiến cho jisoo cảm thấy được nhẹ lòng phần nào.
"cuối cùng cũng cười rồi"
"tao cảm động phát khóc rồi đây này" jeonghan đưa tay đổ một ít nước từ cái chai mình đang cầm rồi quẹt quẹt vài đường, giả vờ như đang khóc.
"diễn lố ớn á trời" seungcheol lầm bầm trong miệng.
"bạn thích ý kiến quá ha"
"mình nào có"
"vào nhà thôi hihi" vị leader cười cười gãi đầu rồi cong mông mà chạy đi để cho cậu bạn chạy theo sau mà dí mình.
nhìn hình ảnh hai người bạn nô đùa trong gian nhà nhỏ chẳng hiểu sao lại khiến cho jisoo cảm thấy ấm áp đến lạ. ngày trước anh đã luôn nghĩ rằng chỉ cần có seokmin bên cạnh thì anh sẽ chẳng sao cả, nhưng rồi cái ngày anh nhận được tin tức đó, jisoo gần như sụp đổ hoàn toàn, anh như mất đi hy vọng bản thân như chẳng thể đứng dậy nổi. rồi anh lại nhìn các thành viên, jisoo lại càng đau buồn hơn khi thấy bọn họ lại cố tỏ ra không sao như vậy ?
nhưng mà anh đã hiểu rồi, chẳng phải là bọn họ cố tình hay gì cả chỉ là cả nhóm thật sự vẫn tin rằng cả seokmin và mingyu đều không sao cả, ngay từ đầu họ đã tin như vậy dù cho cái ngày biết tin cả đám đã chẳng ai kiềm được mà nức nở. duy chỉ có mỗi jisoo, chỉ có mỗi anh là nghĩ đến viễn cảnh mà mình sợ nhất sẽ xảy đến, rồi cứ thế mà tự hành hạ bản thân mình. jisoo hít sâu một hơi rồi cởi giày bước vào nhà, chạy theo hai thằng bạn.
"đợi tao nữa !"
anh đã quyết định rồi, anh sẽ chờ.
dù cho có là năm năm hay mười năm đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ đợi.
đợi em người yêu bé nhỏ quay trở về với mình.
end
🥀
dỡn thui chứ còn phần nữa=))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip