chương 10: Học Ma Pháp Với Velvet - Bé Trở Thành Tất Cả Của Nàng
[Một tuần sau đêm ôm nhau đầy nước mắt ấy...]
Shirayuki bắt đầu quen với căn hộ cao cấp yên tĩnh, với những buổi sáng thức dậy trong vòng tay Velvet — nơi nàng nhẹ nhàng vuốt tóc, thủ thỉ bằng giọng nói như mật tan trong tim.
"Chào buổi sáng, mèo nhỏ của chị..."
Bé mèo tuyết mở mắt ngơ ngác, đôi tai mèo khẽ động đậy, chuông cổ leng keng nhẹ nhàng.
Velvet cưng chiều bé vô cùng.
Cô chuẩn bị từng bữa ăn riêng cho bé, dùng chén đĩa sứ in hình mèo và dán đầy sticker trong nhà với tên bé:
"Khu của Yuki", "Chỗ ngủ riêng của mèo nhỏ"
(...mà thật ra, tối nào Velvet cũng ôm bé ngủ chung :)))
[Một ngày nọ.]
Velvet ngồi trước mặt bé trong phòng luyện tập, đôi mắt ánh lên ánh bạc:
"Yuki. Từ giờ chị sẽ dạy em ma pháp."
Shirayuki nghiêng đầu:
"Ma pháp... giống trong truyện chị kể ạ?"
Velvet gật, rồi nâng tay:
Một vòng tròn ma pháp hiện ra, bay lơ lửng như một ánh trăng bị bóp gọn trong lòng bàn tay.
"Ma pháp là thứ khiến em và chị khác với loài người bình thường."
"Em có tiềm năng khủng khiếp. Chị có thể cảm nhận được từ đêm đầu tiên... khi ôm em."
Shirayuki chớp mắt.
[Buổi học đầu tiên.]
Bé học cách giao cảm với nguyên tố, mà đặc biệt là băng.
Chỉ cần bé đưa tay, những hoa tuyết bé xíu đã bay ra từ đầu ngón tay bé.
"Em làm được rồi... chị Velvet...!"
Velvet cười rạng rỡ — nhưng trong lòng, lại rung động điên cuồng.
"Dễ thương quá... đáng yêu đến mức chị muốn giữ em mãi mãi... không cho ai thấy."
[Đêm đó.]
Shirayuki nằm ngủ trên chiếc giường lớn phủ lông mềm mại.
Velvet nằm sát bên, một tay vòng qua người bé, ôm lấy như ôm báu vật.
Mái tóc bạch kim của bé trải ra như ánh trăng vỡ vụn.
"Chị yêu em... Yuki của chị..."
Velvet cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán bé.
Rồi tay nàng vuốt lên tai mèo trắng mềm trên đầu bé...
Bé giật nhẹ, phát ra một tiếng "nnya~..."
Dù đang ngủ say, đôi tai bé đỏ nhẹ lên, vểnh vểnh như con mèo nhỏ bị chọc ghẹo.
Velvet thở nhẹ — như một tiếng cười mê hoặc:
"Phản ứng đáng yêu quá...~"
Rồi... nàng tiếp tục.
Lần này, ngón tay nàng trượt nhẹ xuống...
vuốt ve chiếc đuôi tuyết dài uốn lượn nằm gọn sau lưng bé.
"Nn... mmmh..."
Bé khẽ trở mình, khuôn mặt đỏ bừng dù vẫn ngủ.
Chiếc chuông cổ rung khẽ, vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch, như tiếng gọi mời trong đêm.
Velvet nhìn bé, ánh mắt càng sâu đậm.
"Yuki... chị muốn em trở thành của chị. Toàn bộ."
"Từ suy nghĩ, trái tim, đến cả thân thể đáng yêu này..."
Rồi nàng ôm chặt bé hơn nữa, kề môi sát tai bé, thì thầm như một khế ước:
"Chị sẽ khiến em yêu chị... đến mức không thể rời xa chị... Dù chỉ một giây."
[Sáng hôm sau.]
Shirayuki thức dậy, cảm thấy đôi má mình nóng lên...
Đuôi mèo... vẫn được Velvet ôm như gối ôm.
"Chị Velvet... chị ôm em cả đêm nữa rồi..."
Velvet tỉnh dậy, cười nhẹ, hôn vào má bé một cái:
"Vì em đáng yêu quá mà..."
Bé ngây thơ, không hề biết rằng...
Từng ngày trôi qua, bé đang dần biến thành "phiên bản hoàn hảo" của một tình yêu độc chiếm mà Velvet từng mơ ước.
Và trong mắt Velvet...
Bé không còn là một thực thể vô danh lạc đến thế giới này nữa.
Bé là "tất cả" của nàng.
Là tình yêu, sức mạnh, và giấc mơ độc nhất.
[Đêm hôm đó...]
Trong căn phòng phủ tuyết lặng im, chỉ còn ánh đèn mờ vàng dịu dịu.
Bé mèo tuyết Shirayuki ngủ ngoan trong vòng tay Velvet như mọi đêm...
Nhưng đêm nay, một thứ gì đó khác lạ.
Giấc mơ đầu tiên — không phải hoa tuyết, cũng không phải hơi ấm của Velvet.
"Của ta... trả lại... lõi của ta..."
Một giọng nói vang vọng trong bóng tối.
Không có khuôn mặt, không có hình dạng. Chỉ là bóng tối đang co giật, gào thét.
Shirayuki lùi lại — nhưng chẳng có nơi nào để chạy.
Nền tuyết tan thành hố đen, và từ đó... một bàn tay thò lên, cố nắm lấy bé.
"Không...! Đừng lại gần... ai đó... giúp em..."
"YUKI!!"
Velvet bật dậy, ôm bé thật chặt.
"Em lại gặp ác mộng nữa rồi..."
Bé run rẩy, mồ hôi lạnh nhỏ xuống gối.
Đôi tai mèo cụp xuống, đuôi cong lại.
"Em... thấy có người muốn bắt em đi... bảo em trả lại... gì đó... Em sợ..."
Velvet nhẹ nhàng vỗ về, hôn lên tóc bé:
"Đừng lo... sẽ không ai lấy em khỏi chị được đâu."
Giọng nói dịu dàng, nhưng ánh mắt nàng lại hiện lên một tia tăm tối nguy hiểm.
[Hôm sau.]
Velvet mang đến một chiếc hộp lớn bọc ruy băng trắng — nở nụ cười:
"Quà cho Yuki."
Shirayuki mở hộp ra, đôi mắt xanh lấp lánh.
"Waa... đẹp quá..."
Chiếc váy màu trắng pha ánh tím, đính những dải ruy băng băng tuyết mềm mại, với một lớp ren ánh kim như ánh trăng.
Velvet tiến đến, quỳ xuống giúp bé mặc:
"Em thật sự... là sinh vật đáng yêu nhất trên đời..."
"Hôm nay chị sẽ dắt em ra ngoài. Nhưng chỉ đi với chị thôi. Chị không cho ai thấy em đâu."
[Thế giới bên ngoài lần đầu tiên — Đô thị pháp thuật Avalon.]
Đèn ma pháp lơ lửng giữa không trung, xe chạy bằng quặng tinh linh, và những pháp sư đội mũ choàng đi lại trên đường phố sầm uất.
Shirayuki ngơ ngác nhìn mọi thứ, đôi mắt lấp lánh như gương phản chiếu cả thế giới.
"Woaa... nhiều người... đẹp quá..."
Velvet nắm tay bé thật chặt, không buông nửa bước:
"Em là của chị. Không ai được chạm vào. Dù là ánh mắt."
Ánh mắt nàng liếc về phía những kẻ đi ngang có vẻ nhìn bé quá lâu — một ma pháp mỏng vô hình lan tỏa khiến họ lảng tránh ngay lập tức.
[Tại tiệm bánh tinh linh.]
Bé được ngồi trên ghế cao, ăn bánh kem tuyết do tinh linh làm.
Kem tan trên môi, bé chu môi liếm — ánh mắt ngây thơ.
Velvet nhìn mà cảm thấy tim đập loạn, khẽ cúi xuống hôn má bé:
"Chị muốn giữ khoảnh khắc này... mãi mãi."
[Tối hôm ấy...]
Shirayuki về lại căn hộ, thay váy và cuộn tròn trong chăn.
Velvet lại ôm bé, thì thầm:
"Em đã thấy rồi đó... bên ngoài vừa lạ lẫm vừa đáng sợ, đúng không?"
"Ở cạnh chị... mới là an toàn nhất."
Bé khẽ gật đầu. Nhưng... đôi mắt vẫn thấp thoáng nỗi bất an mơ hồ.
[Giữa đêm.]
Bé lại mơ.
Nhưng lần này, không chỉ có bóng đen... mà còn một hình bóng rất rõ ràng.
"Shikamaru...?"
Một cái tên hiện lên.
Và bé nhìn thấy mình — nhưng trong hình dáng khác, đôi mắt rực cháy... tay cầm vũ khí, hủy diệt cả thiên hà.
"YUKI!"
Velvet lại lay dậy — lần này, mạnh hơn.
Bé mơ màng mở mắt:
"Em... em lại mơ... Em thấy mình... không phải là em..."
Velvet ôm chặt lấy bé, đôi tay run nhẹ.
"Không ai được lấy lại em cả. Em là của chị. Không quá khứ nào được đưa em đi khỏi chị đâu..."
"Kể cả chính em cũng không được."
Velvet siết chặt vòng tay — và kéo chiếc chuông cổ trên cổ bé lại gần miệng mình, thì thầm một câu chú cực nhỏ:
"Khóa tâm trí – tầng hai..."
Chiếc chuông khẽ phát sáng.
Shirayuki từ từ thiếp đi... trong khi một lớp ma pháp khóa lại những mảnh ký ức vừa nứt ra.
[Ngày mai sẽ đến.]
Và bé mèo tuyết sẽ dần dần tỉnh lại.
Với ký ức cũ dội về như sóng ngầm.
Nhưng liệu... bé sẽ nhận ra ai là người yêu thương thật sự
và ai... là người chiếm hữu tất cả?
[Buổi sáng tinh sương, ánh nắng ma pháp dịu nhẹ xuyên qua rèm lụa.]
Velvet bước đến bên chiếc giường lông tuyết, ngồi xuống vuốt tóc bé mèo Shirayuki vẫn còn cuộn tròn như cục bông nhỏ.
"Yuki... dậy nào bé lười~ Hôm nay mình học phép thuật băng nhé."
"Hôm nay học phép á...?"
Bé dụi mắt, đôi tai mèo giật nhẹ. "Có được bánh ngọt nếu học ngoan không...?"
Velvet mỉm cười, hôn nhẹ lên má bé một cái:
"Nếu em học giỏi, chị cho ăn 2 phần bánh kem tuyết~"
[Phòng học phép thuật riêng trong căn hộ trên tầng cao nhất.]
Velvet đứng giữa căn phòng tròn bằng pha lê, bốn bức tường là ma trận kháng phép đủ cấp độ bảo vệ hoàng thất.
Shirayuki đứng trước viên pha lê trung tâm, tay run run cầm cây trượng được làm từ tuyết tinh linh.
"Rồi, em nhớ không? Tụ nguyên tố lạnh, truyền vào trượng, và niệm câu chú—"
Bé gật đầu.
Tập trung.
Mắt nhắm lại.
Gió lạnh bắt đầu xoáy quanh trượng.
ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM—!!
"KYAAAAAAA!!"
Cả căn phòng phát nổ như băng vỡ, tuyết bay mịt mù.
Tường phép vẫn còn, nhưng... trần nhà nứt nhẹ.
Velvet ho nhẹ, vuốt mái tóc bị phủ đầy tuyết vụn:
"...Ừm... bé của chị... quá tài năng rồi đó~"
Shirayuki ngồi thụp xuống đất, mặt tái mét, nước mắt lưng tròng:
"Em... không cố ý... em chỉ niệm nhẹ thôi..."
"Em... sợ lắm..."
Velvet bước đến, kéo bé vào lòng, vuốt lưng:
"Không sao... Không ai giận em đâu. Em giỏi lắm... chỉ là sức mạnh em hơi vượt giới hạn thôi~"
"Chị nghĩ... chúng ta nên ra ngoài một chút. Đổi gió nhé?"
[Chiều hôm đó.]
Velvet nắm tay bé mèo tuyết bước đi trên những con đường lát đá uốn lượn giữa Công Viên Ma Pháp Arctis — nơi những cánh hoa tuyết bay lơ lửng quanh đầu, và hồ nước biết phát sáng theo cảm xúc người nhìn.
Shirayuki nhìn khung cảnh mà mắt sáng rực như pha lê:
"Woa... giống như trong tranh..."
Velvet kéo bé ngồi lên chiếc xích đu tuyết pha lê lơ lửng giữa không trung.
Hai người đong đưa trên đó, tay trong tay.
Velvet quay sang bé:
"Em biết không... những người khác ngoài kia, nếu thấy em, chắc chắn sẽ bị ánh sáng của em làm chói mắt."
"Cho nên... chỉ mình chị có thể giữ lấy ánh sáng đó thôi."
Shirayuki cười nhẹ, khẽ gật đầu:
"Dạ... Em không muốn ai khác thấy em đâu... Em chỉ muốn ở cạnh chị Velvet thôi."
[Sau đó, Velvet đưa bé tới tiệm quần áo đặc biệt dành cho tinh linh và ma pháp sư cấp cao.]
Bé được đưa vào phòng thử đồ riêng, Velvet chọn từng bộ váy, từng chiếc nơ, từng đôi tất nhỏ có họa tiết ngôi sao tuyết cho bé.
"Chị nghĩ bé nên mặc màu trắng kem... hay là xanh băng? À hay tím nhạt...?"
"Em... em thích bộ có tai thỏ..."
"Được! Tai thỏ xinh lắm~ Nhưng tai mèo vẫn là best nhé~"
Bé đi ra từ phòng thử đồ, mặc một chiếc váy tuyết dài qua gối, hai tay giữ vạt váy, cổ vẫn đeo chuông nhỏ.
Velvet nhìn bé, ánh mắt tràn đầy say mê, tim như muốn tan chảy:
"Yuki... em thật sự... đẹp đến nỗi chị không thể rời mắt được..."
"Em là... bảo vật mà chị sẽ giữ mãi mãi."
[Tối hôm ấy.]
Shirayuki ngủ cuộn tròn, chiếc đuôi khẽ động đậy, chuông kêu leng keng khe khẽ trong đêm.
Velvet vuốt mái tóc bé, cúi xuống khẽ thì thầm:
"Dù quá khứ em là ai... thì hiện tại... em là của chị."
"Và chị sẽ không bao giờ... trả lại em cho bất kỳ ai."
Nhưng trong giấc mơ...
Lần đầu tiên bé nghe thấy một tiếng thì thầm...
không phải của Velvet.
"Ngươi... đang ngủ say đến bao giờ... hả... 'ý chí' của vũ trụ..."
To be continued...
-----------------------------------
tác said: hazz tác lại quên bộ này, :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip