6.Ở cùng ma (II)
Sau một hồi suy nghĩ, Minh Tuệ đã đồng ý với Uy Phong là sẽ để anh ở tạm nhà của mình, cho đến khi nhớ ra được người thân.
Uy Phong thấy cô đồng ý, anh vui vẻ vô cùng. Cầm tay của Minh Tuệ hôn tới tấp.
"Ha ha..."
Ngôi nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười vang vọng của Uy Phong làm cho Minh Tuệ nổi da gà.
"Anh còn lố quá thì tôi không cho ở nữa đâu!"
Uy Phong ngay lập tức ngồi xuống sofa, nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ, hai vai anh run run nhịn cười, trông rất khổ sở. Nhìn người nào đó trước mặt nhịn cười cũng làm cho Minh Tuệ cười theo.
"Vui vậy sao?"
"Ừm! Vui chứ, có chỗ ở thì tất nhiên phải vui rồi"
"Nhưng anh sẽ không vui khi nghe tôi nói tiếp đâu!"
Nhìn Uy Phong một lúc mới nói.
"Anh không thể ở nhà tôi không được."
"Tưởng chuyện gì!"_...Làm anh lo muốn chết.
"Anh không buồn à! Thấy bản thân phải làm việc mà cũng không thấy buồn "_Ngạc nhiên nhìn anh.
"Cô có bị làm sao không? Có gì phải buồn? Tôi cũng đâu thể ở không ở nhà cô được"_ Uy Phong nhìn lại cô.
"Ừm! Vậy tôi sẽ giao việc cho anh!"
"Nói đi! Chỉ cần tôi làm được tôi sẽ làm hết"
"Khoảng tuần sau nữa tôi sẽ không ở nhà cả ngày cho nên việc nhà anh làm, cả tưới cây nữa..."_Tuần sau nữa là cô nhập học rồi.
"Lau nhà, quét nhà ý hả?"_ Cái đó gọi chung là dọn dẹp nhà cửa...
"Ừm! Anh làm được không?"_Nhìn anh ta công tử bột thế kia, chắc không bao giờ phải động tay động chân vào việc mấy việc dọn dẹp này...
"Quẹt quẹt, bôi nước lên sàn nhà, cái đó dễ ợt."_Tưởng anh ta không làm được?...
"Còn tưới cây nữa!"
"Cũng không thành vấn đề, cây nhà cô dưới sự chăm sóc của tôi sẽ trở nên tươi tốt"_Cái đó thì càng dễ...
"Giặt quần áo."
"Có máy giặt giặt hộ mà tôi chỉ cần phơi lên là xong"
Minh Tuệ trợn mắt nhìn anh.
"Anh nói như anh biết từng cái góc nhà tôi ý nhỉ?"_Cô còn chưa đi đến ban công phía sau, đó là chỗ phơi đồ...
"Lúc cô ngủ khò khò, khò khò trên giường tôi đã đi xem nhà cô rồi"
Minh Tuệ ồ một tiếng, gật gật cái đầu ra vẻ đã hiểu.
"Vậy anh biết nấu ăn không?"
"...Cái này thì... không!"
"Không sao! Tôi sẽ lo ba bữa!"_Cô chưa từng thất vọng về tài nấu nướng của bản thân.
Bàn giao nhiệm vụ xong xuôi, Minh Tuệ đưa tay ra với Uy Phong.
"Tôi mong chúng ta hợp tác vui vẻ"
Uy Phong buồn cười, nhìn cô cứ như muốn bàn chuyện làm ăn kiếm tiền của các doanh nhân vậy. Nhưng vẫn bắt tay với cô.
Bắt tay xong Minh Tuệ đi vào bếp bắt đầu làm bữa sáng cho hai người. Uy Phong thì đi theo sau xem có phải giúp cái gì không? Minh Tuệ bảo anh lấy hai cái bát lớn, rồi đuổi anh ra ngoài vì làm vướng chân vướng tay cô.
Khoảng lúc sau, hai bát mỳ đang bốc khói được đặt lên bàn. Minh Tuệ đưa đũa cho anh.
"Ăn thử xem!"
Uy Phong nhìn cô không nói gì. Minh Tuệ bị nhìn chằm chằm nên cảm thấy bực mình.
"Anh lại làm sao nữa?"
Uy Phong nói nhỏ.
"Tôi là ma nên không ăn được!"
"Vậy phải như nào?"_Minh Tuệ hết cách...
"Cô thắp giúp tôi một cây hương"_Chỉ chỉ hộp đựng hương ở bàn thờ ông Thần Tài.
Minh Tụê ra lấy cây hương thắp rồi để nằm ngang trên bát mì của Uy Phong.
"Giờ ăn được chưa?"
"Hì hì...ăn được rồi!"_Nhe răng cười.
Sau khi ăn xong, Minh Tuệ giao nhiệm vụ rửa bát cho Uy Phong. Còn bản thân ra xem TV. Ngay lúc vừa ngồi xuống sofa thì chuông cửa reo. Minh Tuệ chạy ra mở cửa thì thấy ở ngoài là Bá Nguyên. Trên tay đang cầm hộp thức ăn.
"Bá Nguyên vào nhà đi!"_Cô tránh ra cho cậu ta vào.
"Chị! Em mua cho chị phở nè"_Nói xong, đặt phở lên bàn trà.
"À! Chị mới ăn sáng xong"
"Chị bị thương mà cũng nấu cơm? Chị có sao không?"_Trong đôi mắt thấy rõ sự lo lắng.
"Lo gì? Chị bị thương ở chân mà. Với lại bị bầm tím thôi, có rách da hay gãy xương đâu mà sợ."_Xua xua tay.
"Thế cũng là bị thương"_Lo lắng không hề giảm xuống mà có nguy cơ tăng cao.
Minh Tuệ hết cách, vén ống quần lên chỉ vào chân mình.
"Biết cậu lo nhưng chị thật sự không sao, cậu nhìn xem hôm qua bôi thuốc nên thấy đỡ bầm rồi. Không tin cậu sờ thử xem"
"Thôi khỏi"_Cậu rất muốn sờ, nhưng sợ cô đau.
Nghe thấy tiếng động trong bếp. Bá Nguyên quay sang hỏi.
"Ai trong bếp thế chị?"
...Chết mẹ rồi...
"À,à... vừa nãy chị rửa bát mà quên khóa vòi nước, cậu đợi ở đây để chị vào khóa vòi nước"
"Chị ngồi đi để em khóa cho"_Chuẩn bị đi vào.
Minh Tuệ như muốn ngừng thở, kéo Bá Nguyên lại, chạy cái vèo vào trong bếp.
"Chị cẩn thận vết thương"_Bá Nguyên nói lớn.
Minh Tuệ chạy vào bếp, thấy Uy Phong đang lau bát vừa rửa sạch để lên giá. Kéo anh lại.
"Phong! Anh trốn đi, có người thân của tôi đến chơi"_Vừa thở gấp vừa nói.
Uy Phong bị bộ dạng hớt ha hớt hải của cô làm buồn cười. Vỗ nhẹ vai cô.
"Tôi là ma, ngoài cô ra không ai nhìn thấy tôi cả, chỉ khi tôi hiện hình người khác mới thấy"
Nghe anh nói, Minh Tụê thở phào...Làm cô sợ muốn chết...
Lại nói, ngoài phòng khách thấy Minh Tuệ mãi chưa ra. Bá Nguyên thấy lo lắng nên đi vào bếp. Cậu ta cất tiếng gọi.
"Tuệ à! Chị làm gì mà lâu thế?...Chị ơi! Chị bị làm sao à?"
"Là con trai?"_Uy Phong hỏi.
"Tí nói cho anh biết!"_ Minh Tuệ đưa ngón trỏ đặt lên miệng ra dấu im lặng, rồi đi ra ngoài.
"Chị có sao không?"_Bá Nguyên ân cần đỡ Minh Tuệ lại sofa.
"Chị không sao!"
Bá Nguyên lấy túi thuốc ở trên kệ tủ đưa cho Minh Tuệ, dặn dò cô bôi thuốc đúng giờ. Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay.
"Chị Tuệ! Em có hẹn với bạn cho nên bây giờ phải đi rồi. Có gì cho nhớ alo cho em đấy!"
"Ừ! Để chị tiễn cậu!"
Tiễn Bá Nguyên về, Minh Tuệ khóa cửa. Cô thở phào... Cuối cùng cũng về rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip