Sáng hôm sau dậy cũng đã qua giờ đi làm, Cao Đạt đã rời giường lúc nào anh cũng không biết. Anh đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ đàng hoàng. Đúng như anh suy đoán, từ eo trở xuống hễ cử động nhẹ cũng đau nhức không chịu được. Anh định bước chân xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt, chân vừa chạm đất y như vô lực không đứng lên nổi. Anh rút chân lên lại giường, ngồi bần thần nghĩ ngợi. Ngay lúc này điện thoại lại reo lên, anh lấy điện thoại trên đầu giường xuống nghe, thấy tên người gọi : Vĩ Kỳ
- Shimon, mấy ngày nay sao anh không đi làm, không có chuyện gì chứ ? Anh bị bệnh hả ? - Vĩ Kỳ lo lắng hỏi nguyên một tràng
- Không có gì, chỉ là chút chuyện riêng
- Anh không được giấu em, có chuyện gì anh nói cho em biết đi. Hay là Cao Đạt ăn hiếp anh đúng không ?
- Không hẳn là như vậy
Shimon kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Vĩ Kỳ nghe
- Vậy sao hôm nay anh không đi làm ?
- Cái này.... cái này....
- À, em hiểu rồi có phải anh không xuống giường được không ?
- ..............
- Em cũng mệt mỏi hết sức. Đi làm cả ngày đã đuối lắm rồi, tối nào Hoàng Khải cũng đè em. Hôm nào không cho, qua ngày hôm sau phải làm gấp đôi. Em cũng hết chịu nổi rồi
- Quá đáng thật - Shimon thở dài
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát
- Em có ý này, hay chúng ta trốn đi du lịch vài ngày đi
- Ý hay - Shimon búng tay tán đồng ý kiến của Vĩ Kỳ
- Em biết một nơi, hai người đó sẽ không tìm ra chúng ta đâu
Nhớ lại Tiểu Hi đã nói cho anh biết điện thoại và xe của anh đã bị Cao Đạt cài định vị, anh nhắc nhở cho Vĩ Kỳ biết luôn
- Em nên để xe và điện thoại ở nhà đề phòng đã bị cài định vị
Vĩ Kỳ ngạc nhiên khi nghe tin tức của Shimon vừa nói
- À, đúng ha. Sao anh biết ? Hèn gì nhiều lúc em đi đâu, ảnh cũng không thèm hỏi em giống như là sẽ biết em đi đâu
- Có người nói cho anh biết
- Em có ý này.....
- Được
Sáng hôm sau, ăn sáng xong Hoàng Khải chở Vĩ Kỳ đi làm. Còn Shinon như mọi hôm ăn sáng với Cao Đạt ở nhà xong thì mỗi người mỗi xe tự đi làm. Lúc mới về sống chung Cao Đạt đòi chở Shimon đi làm vào mỗi buổi sáng, chiều tan ca thì qua rước về chung luôn nhưng Shimon nhất quyết không chịu. Thứ nhất là bất tiện vì công ty của hai người tuy không xa nhau lắm nhưng nằm trái đường nhau, nếu chở Shimon đi làm trước thì phải quay xe lại chạy ngược qua hướng bên kia mới đến được công ty Cao Đạt. Thứ hai là anh không muốn làm nhiều người chú ý, xầm xì to nhỏ. Chỉ duy nhất giờ ăn trưa Shimon phải nhượng bộ để Cao Đạt qua chở đi ăn .
Đến công ty, Vĩ Kỳ làm bộ đi vô thang máy lên tầng văn phòng của mình. Ngồi chưa đầy 10 phút cậu lén la lén lút đi xuống đại sảnh băng qua bên kia đường quẹo vào một đường hẻm. Nơi đó Shimon đã đứng chờ cùng một chiếc taxi. Hai người lên xe đến một tiệm quần áo nam mua vài bộ quần áo cần thiết, họ cẩn thận đến nỗi không quẹt thẻ trả bằng tiền mặt. Xong đâu đó hai người phóng ra taxi chạy thẳng ra bến tàu. Shimon là trợ lý đa tài nên chuyện thuê tàu thuyền xe cộ anh rất rành. Họ đâu có ngu mà đi du thuyền của Hoàng tổng hay Cao tổng cho bị phát hiện. Họ thuê một chiếc thuyền bình thường nhất mà đi
Nửa tiếng sau, hai người đã có mặt trên hòn đảo hoang vu xinh đẹp mà Cao tổng đã bán cho Hoàng tổng ( chắc các bạn còn nhớ )
Mang đồ vào biệt thự, người làm ở đây vẫn nhớ mặt Vĩ Kỳ nên lễ phép chào hỏi. Vĩ Kỳ nói dối là Hoàng tổng đi công tác rồi nên muốn cùng bạn ra đây nghỉ xả hơi, dặn không được gọi cho Hoàng tổng làm phiền .
Buổi trưa, quá giờ nghỉ trưa mà không thấy Vĩ Kỳ lên văn phòng anh kêu đi ăn trưa, gọi điện cho cậu thì thấy khóa máy. Anh lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cậu không, vội vội vàng vàng đi xuống văn phòng cậu xem thì không thấy người đâu, kỳ lạ là điện thoại lại bỏ trên bàn đè lên một tờ giấy. Anh bước tới cầm tờ giấy lên xem thì thấy ghi : " Em đi du lịch đây, chừng nào chán thì em về "
Anh hoảng hốt chạy ra hỏi thư ký của cậu thì cô nói thấy trưởng phòng đi từ sớm rồi vẫn chưa quay lại
Bên này, Cao Đạt đúng giờ ăn trưa chạy từ công ty mình qua công ty Shimon, ngồi chờ Shimon trong xe. Quá giờ không thấy Shimon xuống, cậu gọi banh máy luôn cũng không thấy ai bắt máy. Cậu gọi cho Hoàng Khải
- Anh bắt vợ của tôi làm việc chết luôn hay sao mà giờ này không cho nghỉ ăn trưa
- Cậu nói gì vậy, hôm nay Shimon điện thoại cho tôi xin nghỉ cả tuần mà
- Cái gì ? - Cao Đạt tái mặt hét lên
- Không lẽ....
- Chuyện gì ?
- Tiểu Kỳ cũng biến mất rồi
Nghe Hoàng Khải nói vậy, Cao Đạt hoảng hốt tột độ
- Anh đợi chút, để tôi kiểm tra
Cậu đinh ninh anh không biết xe và điện thoại của anh đã bị cài định vị. Cậu ngưng cuộc trò chuyện với Hoàng Khải, bấm chế độ định vị lên xem thì thấy xe và điện thoại định vị cùng một địa điểm, mà vị trí đó là công ty của Hoàng Khải. Cậu chạy xe vào tầng hầm của công ty, tìm xe của Shinon, khi thấy xe của Shimon, cậu ghé mắt nhìn vào trong nhưng là do kính xe thiết kế ở trong nhìn ra thì thấy nhưng ở ngoài nhìn vào thì không thấy gì. Cậu tức điên chạy đi kiếm đồ phá cửa, thấy bình chữa cháy mini cậu vơ đại chạy lại đập bể cửa kính buồng lái. Mặc cho xe hú còi báo chống trộm inh ỏi, cậu nhìn vào trong xe phát hiện điện thoại của Shinon nằm yên vị trên ghế lái xe. Cậu nộ khí xung thiên đá mạnh vào thành xe cho bỏ tức, gọi cho Hoàng Khải
- Bên anh sao rồi ?
- Không có manh mối gì, Tiểu Kỳ đã bỏ lại điện thoại, hình như đã có kế hoạch từ trước
- Shimon cũng đã bỏ lại xe và điện thoại
- Sao họ biết được chúng ta theo dõi họ ? - Hoàng Khải tỏ vẻ ngạc nhiên
- Tôi cũng không biết
Suy nghĩ một lát Hoàng Khải đưa ra kết luận
- Nhưng tôi chắc chắn một điều là họ đi chung với nhau
- Vậy thì anh yên tâm họ không thể ra nước ngoài được, bởi vì passport và visa của Shimon tôi đang giữ
- Vậy họ có thể đi đâu ?
- Cuộc đi săn có vẻ thú vị rồi đây - Cao Đạt cười khúc khích
Hoàng Khải ngẫm nghĩ một hồi rồi nói
- Hai người đó sẽ không thể đi bộ được, phải có phương tiện gì đó để đi chứ. Cậu in hình họ ra đi rồi nhờ anh cậu hỏi tất cả các hãng xe
- Ok cứ để tôi. Tôi muốn xem hai người đó có thể đi đâu
Cao Đạt gọi cho Cao Tuấn
- Anh hai, em muốn anh tìm cho ra tung tích của hai người
- Chời ơi, sao nữa đây. Có để cho anh mày sống yên thân không hả ?
- Anh không tìm ra được vợ em thì em xác định với anh là anh không thể sống yên thân nửa quãng đời còn lại
- Cái gì ? Em dâu làm sao nữa ?
- Mất tích rồi
- Mất tích ? Sao tự dưng đang yên đang lành lại mất tích ?
- Không biết, chắc là buồn chán quá muốn chơi trốn tìm ấy mà
- Vậy tại sao lại kéo anh vào ?
- Vì không có manh mối nào. Vì anh là anh 2 của em. Và vì anh là lão đại bang Hắc Long. Vì anh là....
- Thôi đủ rồi. Vậy bây giờ em muốn sao ?
- Em sẽ gửi hình hai người đó cho anh. Anh bảo các thủ hạ đem đi hỏi các hãng xe lớn nhỏ, xe khách, xe taxi gì đều hỏi hết. Nhớ là không bỏ sót loại xe nào nha anh hai
- Khoan đã, em nói là hai người. Một người là em dâu còn người kia là ai ?
- Vợ của Hoàng tổng
- Cái gì ? Vụ gì nữa đây. Sao lại mất tích tập thể vậy nè ? Nhưng tại sao phải tìm luôn cả vợ của Hoàng tổng
- Vì tụi em quả quyết là hai người đi chung
- Lại có chuyện kỳ cục này nữa hả ?
- Cho nên anh phải nhanh chóng tìm cho ra hai người đó mới được
- Mà làm gì phải rối lên vậy, để em dâu và vợ của Hoàng tổng đi chơi cho đã đi. Chán rồi sẽ về thôi mà
- Không được, không có vợ em ở đây em sẽ buồn chán lắm mà buồn chán quá thì ngày nào em cũng sẽ qua nhà anh làm phiền anh cả ngày
- Được rồi, được rồi. Em đừng làm mỗi lần thấy số của em là anh hoảng sợ chứ, tưởng tai họa ập tới. Chẳng bao giờ hỏi thăm anh mày được một câu, chỉ biết tới vợ thôi
- Anh thì có gì phải lo lắng, với lại anh có chị hai lo là đủ rồi. Vợ em thì em phải lo chứ
Kết thúc cuộc trò chuyện với Cao Tuấn, Cao Đạt siết điện thoại trong tay mình muốn vỡ nát, hậm hực " sao lúc nào anh cũng thích chơi trò trốn tìm với em thế nhỉ, có ngon thì trốn cho kỹ vào, lần này em mà bắt được anh để xem em trị tội anh như thế nào "
Hết phần 50
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip