Chương 1: Cơn Ác Mộng
Trời lại mưa.
Âm thanh rả rích của những hạt nước nặng trĩu rơi xuống mái tôn cũ kỹ vang vọng giữa không gian vắng lặng, như một khúc nhạc buồn tiễn đưa điều gì đó đã chết từ lâu. Gió lạnh len lỏi qua từng kẽ cửa, kéo theo hơi ẩm của nỗi cô đơn tràn vào căn phòng học cuối dãy hành lang – nơi từ lâu đã bị lãng quên.
Trong căn phòng ấy, một cậu bé nhỏ thó đang ngồi co ro nơi góc tường. Ánh mắt cậu đờ đẫn hướng về khoảng không vô định, thân hình bé xíu run lên từng nhịp theo tiếng gió rít qua khe cửa. Tựa như một chiếc bóng mờ nhòe giữa bóng tối, cậu dường như muốn hòa tan bản thân vào vách tường lạnh lẽo kia, trốn chạy khỏi mọi thứ – cả cơn mưa, cả thế giới, và chính bản thân mình.
Khải rút chân lên, cuộn mình lại như một nhánh cây nhỏ bị gió quật giữa đêm đông. Cậu ôm chặt đầu gối vào ngực, đôi tay gầy guộc siết lấy ống tay áo đã sờn chỉ. Lớp vải mỏng chẳng đủ giữ lại chút ấm áp nào, chỉ càng khiến cậu cảm nhận rõ hơn cái lạnh đang len lỏi vào tận trong da thịt.
Ánh mắt cậu đượm buồn, dán xuống sàn nhà loang lổ ánh sáng mưa xám xịt. Nước mưa đã len lỏi qua khe cửa, thấm vào đôi giày vải đã bạc màu, ngấm lạnh cả đôi tất trắng giờ đã loang lổ bùn đất. Cảm giác lạnh buốt cứ thế dâng lên, nhưng cậu chẳng buồn dịch chuyển.
Giờ ra chơi.
Lớp học trống huơ trống hoác, chỉ còn mỗi Khải – lặng lẽ như một chiếc bóng không ai nhìn thấy.
Không ai gọi tên Khải.
Không ai tìm cậu để rủ chơi.
Không ai cần đến cậu cả.
Cậu bé ngồi đó, lặng im giữa không gian mờ ẩm, như một vết nhòe lặng lẽ trên bức tranh đã lâu không ai ngó ngàng. Thế giới bên ngoài vẫn đang xoay vần, còn Khải – cậu chỉ đơn giản là không thuộc về nơi ấy.
Cậu đã quen rồi.
Quen với sự im lặng nặng nề đến nghẹt thở, quen với việc biến mình thành chiếc bóng lặng lẽ, không ai buồn để mắt tới. Quen với cái cảm giác ngày qua ngày, mình cứ chìm dần vào một thế giới mờ nhạt mà không ai quan tâm, không ai nhớ đến. Nhưng có một điều mà cậu chưa bao giờ quen nổi – đó là... Hiền.
Hiền, cái tên mà chỉ cần thoáng nghe thôi, trái tim Khải đã thắt lại trong một nỗi sợ không thể tả.
Cậu ta như một cơn bão táp khát máu, luôn kéo đến bất ngờ, xóa đi tất cả sự bình yên ít ỏi mà Khải từng cố gắng níu giữ. Hiền không cần lý do để làm tổn thương người khác – đặc biệt là Khải. Có lẽ chỉ vì cậu yếu đuối, có lẽ vì cậu hay khóc, hay có lẽ... chỉ đơn giản là vì cậu tồn tại trên đời này.
Với Hiền, sự hiện diện của Khải là một sự khiêu khích, một sự tồn tại không thể tha thứ. Những lời chế giễu, những cú đẩy, những câu nói sắc lẹm như dao cứ thế đâm vào cậu. Và mỗi lần như vậy, Khải chỉ có thể cắn chặt môi, không dám khóc, không dám phản kháng. Chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Vì cậu đã quen rồi.
Hôm ấy, như bao ngày khác, Khải cúi đầu bước vào lớp, trái tim cậu thầm hy vọng sẽ trôi qua thêm một ngày học mà không bị ai để ý. Nhưng hy vọng, đối với cậu, lại là thứ quá xa xỉ, quá hão huyền.
— Ê đồ mít ướt, hôm nay mày quên lau bảng rồi đó nha.
Giọng Hiền vang lên, sắc bén như dao cắt, mang theo tiếng cười khúc khích của mấy đứa bạn cùng phe. Khải khựng lại một chút, nắm chặt quai cặp, những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán dù trời ngoài kia đang mưa tầm tã.
— Xin... xin lỗi, để... để tớ lau ngay.
Cậu quay lại, gật đầu lia lịa như một phản xạ, rồi vội vàng bước lên bục giảng. Mắt cậu chỉ nhìn vào cái khăn lau bảng, mong sao nhanh chóng hoàn thành công việc để rồi lại có thể lẩn trốn vào cái bóng của mình. Nhưng chưa kịp chạm vào chiếc khăn, một bàn chân thô bạo đã đạp mạnh vào cặp sách từ phía sau, khiến nó rơi xuống đất, sách vở văng tung tóe như những mảnh vỡ của một thế giới đã sụp đổ.
— Vụng về vậy mà cũng đòi đi học. Về nhà đi, đồ ăn hại!
Giọng Hiền vang lên với vẻ khinh bỉ, lạnh lùng, như một nhát dao đâm vào tim cậu. Mấy đứa xung quanh cười phá lên, tiếng cười như những vết dao cứa sâu vào lòng Khải. Cậu không nói gì, không dám phản kháng, chỉ cúi xuống nhặt lại sách vở, tay run rẩy. Cả người cậu nóng bừng vì tủi nhục, và khuôn mặt đỏ ửng lên – không phải vì xấu hổ mà vì cơn bão cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Cảm giác yếu đuối, vô dụng, như thể không còn gì để bảo vệ mình nữa.
Chỉ có cái im lặng là người bạn duy nhất mà Khải có thể bám víu.
Cậu đã quá quen với việc này.
Quen với việc bị đẩy vào tường, cơ thể nhỏ bé không thể chống lại sức mạnh của những cơn giận dữ.
Quen với việc bị cười nhạo vì khóc, vì yếu đuối khi bị đánh, như thể cảm giác đau đớn đó là điều không được phép tồn tại trong thế giới của những kẻ mạnh.
Quen với những ánh mắt vô cảm, những cái liếc nhìn thương hại xen lẫn dửng dưng từ những người xung quanh. Họ không quan tâm, không nghĩ rằng có gì sai. Tất cả chỉ đơn giản là nhìn cậu như một cậu bé yếu đuối, không đáng để bảo vệ, không đáng để lên tiếng.
Không ai đứng lên bảo vệ cậu.
Không ai nghĩ chuyện này là sai.
Bởi vì Khải chỉ là... một cậu bé yếu đuối.
Yếu đuối đến mức chỉ biết im lặng.
Và cái im lặng ấy không chỉ là sự chịu đựng, mà là một cách sống sót duy nhất cậu có thể tìm thấy. Đôi khi, im lặng là thứ duy nhất có thể giữ lại chút gì đó trong cậu. Nhưng im lặng cũng đồng nghĩa với việc cậu đã bị bỏ lại một mình, giữa thế giới đầy những tiếng cười khinh miệt và sự thờ ơ.
Đêm xuống, Khải nằm trong căn phòng chật hẹp, ánh đèn vàng vọt chiếu lờ mờ qua khung cửa sổ. Bóng tối vây quanh, như muốn nuốt chửng tất cả, chỉ còn lại một mình cậu, lạc lõng trong không gian tĩnh mịch. Cậu cố gắng ru mình vào giấc ngủ, nhưng mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh Hiền lại hiện về, như một cơn ác mộng không hồi kết, cuốn cậu vào vòng xoáy đau đớn.
— Mày nghĩ mày là ai mà dám nhìn tao?
— Đừng có khóc nữa, đồ vô dụng!
— Biến đi cho khuất mắt!
Giọng nói ấy gào thét trong đầu Khải, như những vết thương không bao giờ lành, hòa vào tiếng cười nhạo và những cú đấm cú đá vô hình, đánh vào tâm trí cậu. Mỗi lời nói ấy như một nhát dao, cứa vào trái tim cậu, làm máu của sự tự trọng chảy ra từng giọt một.
Khải bật dậy, mồ hôi thấm ướt lưng áo, cả cơ thể run rẩy, tim đập dồn dập như thể vừa chạy trốn khỏi một con quái vật mà cậu không thể nhìn thấy. Đó không còn là giấc mơ nữa. Đó là sự thật. Một sự thật tàn nhẫn đang gặm nhấm từng mảnh tự trọng cuối cùng trong lòng cậu, như con sói đói cắn xé từng chút một của hy vọng.
Khải bước ra khỏi giường, lê đôi chân mệt mỏi đến bên cửa sổ. Mưa vẫn rơi, như những giọt nước mắt không thể cầm lại, vỡ vụn trên những viên gạch lạnh lẽo. Đêm vẫn dài, mịt mù, không có điểm sáng cuối đường. Cậu áp trán vào kính, cảm nhận cái lạnh buốt, lan vào tận xương tủy, thấu tận đáy lòng.
Cậu không biết mình đã khóc từ bao giờ. Nước mắt rơi lặng lẽ, không tiếng nấc, không lời oán trách. Chỉ có sự im lặng, đặc quánh như bầu trời mùa đông không ánh trăng, như thể tất cả những gì Khải có chỉ là sự trống rỗng và cô đơn vô tận.
Một lần, trong tiết mỹ thuật, cô giáo yêu cầu vẽ một bức tranh về "người bạn mà em mong muốn có nhất."
Cả lớp cười đùa, háo hức phác thảo những khuôn mặt tươi cười, những trò chơi dưới nắng, những buổi tan trường dắt tay nhau về. Âm thanh nhộn nhịp ấy như một bản nhạc vui vẻ, hòa cùng tiếng bàn ghế kêu cót két, nhưng Khải chỉ im lặng, ánh mắt dán chặt vào tờ giấy trắng, không một dấu hiệu nào cho thấy sự hào hứng.
Cậu không biết vẽ gì.
Không phải vì không có khả năng, mà là vì cậu không biết phải vẽ ai.
Cậu chưa từng có một người bạn nào.
Những khuôn mặt tươi cười mà mọi người vẽ lên dường như quá xa vời đối với Khải. Cậu không thể tưởng tượng ra một người bạn, không thể hình dung được một mối quan hệ ấm áp, không phải vì cậu không mong muốn có ai đó, mà vì trong suốt quãng đời này, cậu chưa bao giờ có được điều đó. Những ngày tháng dài, những buổi tan trường tẻ nhạt, những giờ phút cô đơn giữa đám đông, tất cả như một vệt mờ nhạt trong ký ức cậu.
Cuối cùng, cậu chỉ vẽ một cái bóng – một cái bóng hình người đứng bên cạnh một cậu bé đang ngồi khóc. Không rõ mặt mũi, không rõ giới tính. Chỉ là một ai đó... đứng đó, lặng lẽ, như thể đã chờ đợi từ lâu. Một bóng hình vô danh, không tên, không tuổi, chỉ đơn giản là sự hiện diện. Và cậu bé ngồi khóc kia, có lẽ là Khải, có lẽ là chính cậu, trong khoảnh khắc ấy, khi không còn ai bên cạnh, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề của những tháng ngày cô độc.
Cái bóng ấy không vươn tay ra, không lên tiếng, nhưng chỉ là sự hiện diện thôi đã đủ an ủi. Một vòng tay tưởng tượng. Một sự an ủi không cần lời nói.
Một sự hiện diện mà cậu chưa từng biết đến.
Khi cô giáo đi quanh lớp, dừng lại trước bàn Khải, cô chỉ nhìn một lúc, đôi mắt thoáng dừng trên bức tranh mà không hề thay đổi biểu cảm. Không một lời khen, không một câu hỏi. Chỉ im lặng. Rồi bà bước đi, tiếp tục vòng quanh lớp như thể không có gì đặc biệt. Cả lớp cũng vậy, chẳng ai hỏi cậu đã vẽ gì. Chẳng ai tò mò về những đường nét vẽ nhạt nhòa, hay về nỗi cô đơn thấm đẫm trong từng nét bút ấy.
Chỉ có mình cậu biết.
Rằng cậu đã quá mệt mỏi.
Mệt với việc luôn phải mạnh mẽ trong sự yếu đuối.
Mệt với việc phải giả vờ không nghe thấy những lời xúc phạm, dù đôi khi chúng sắc như dao, cắt vào tâm trí cậu mỗi khi cậu bước qua.
Mệt với việc phải giữ cho mình một hình ảnh mà không ai thực sự hiểu. Hình ảnh của một đứa trẻ luôn tỏ ra ổn, luôn tỏ ra không cần ai, nhưng thực sự lại chỉ là một chiếc bóng cô đơn, lặng lẽ kêu gọi giữa những tiếng cười đùa xa lạ.
Mệt với việc mỗi ngày đến trường là một cơn ác mộng mới, lặp đi lặp lại như chiếc đĩa lỗi không bao giờ dừng quay. Những ánh mắt lạnh lùng, những câu đùa cợt đầy khinh miệt, những đợt sóng vô hình dìm cậu xuống dưới bề mặt của sự tồn tại. Cậu đã học cách sống sót qua từng ngày, nhưng chưa bao giờ học được cách sống thật với chính mình.
Và cậu, trong sự im lặng, tiếp tục chịu đựng.
Có những đêm, Khải ước, giá như mình biến mất.
Không phải là chết. Cậu không muốn chết. Cậu chỉ muốn được... tàng hình. Để không ai nhìn thấy. Để không ai gọi tên. Để không còn ai có thể làm đau cậu thêm nữa.
Nhưng trong những khoảnh khắc đó, cậu lại không thể ngừng nghĩ, không thể ngừng đau. Cái ước muốn tàng hình, biến mất vào không khí, không phải là sự kết thúc mà chỉ là sự lẩn trốn. Trốn khỏi mọi thứ. Trốn khỏi những lời chỉ trích, trốn khỏi những ánh mắt lạnh lùng, trốn khỏi những bàn tay không bao giờ sẵn sàng chạm vào cậu. Cậu muốn tắt đi mọi thứ, muốn ngừng cảm nhận, ngừng tồn tại trong một thế giới luôn nhìn cậu như một điều gì đó thừa thãi.
Khi đêm về, khi tất cả chìm vào sự yên tĩnh tưởng chừng như vô tận, cậu vẫn không thể yên lòng. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh của Hiền, của những nỗi đau, những sự xúc phạm lại bùng lên trong tâm trí cậu, như một cuộn băng quấn lấy trái tim, làm nó thắt lại, làm nó không thể thở được. Những lời miệt thị như đâm vào từng tế bào trong cơ thể, những cơn ác mộng không phải là những giấc mơ, mà là sự thức tỉnh giữa đêm đen, là sự hành hạ mà cậu không thể gạt bỏ.
Mỗi sáng, khi tiếng chuông đồng hồ vang lên, cậu lại thức dậy. Nhưng không phải thức dậy vì một ngày mới, mà thức dậy chỉ để bắt đầu lại một chuỗi những cảm giác không thể chịu đựng nổi. Cậu mặc đồng phục, đeo cặp lên vai và bước ra khỏi nhà như một cái xác vô hồn. Mỗi bước đi của cậu như là một nỗi đau đã được gói ghém trong những bộ quần áo cũ, trong mỗi cử động tẻ nhạt. Khải không biết mình đang sống vì điều gì. Cậu không tìm được lý do để thức dậy, để tồn tại.
Cơn ác mộng không chỉ nằm trong giấc mơ.
Nó là chính cuộc sống của Khải.
Nó là sự ám ảnh ngày qua ngày. Những chuỗi giờ khắc dài vô tận, mà mỗi khoảnh khắc trôi qua, cậu lại cảm thấy mình mất đi một phần nhỏ của chính mình. Một phần trái tim. Một phần tinh thần. Một phần của sự sống mà cậu không thể lấy lại. Nó như con quỷ trong bóng tối, nhấm nháp từng phần của cậu, từ bên trong, mà cậu không thể chống lại. Cậu không thể trốn chạy. Cậu không thể hét lên.
Mưa đã ngớt.
Bầu trời rạng lên đôi chút ở chân trời, nhưng trong lòng Khải, bầu trời vẫn một màu xám đục, không phải vì mây mưa, mà vì những đêm dài đầy khắc khoải. Vì nỗi đau không thể nói thành lời, vì những sự tổn thương không thể nguôi ngoai. Bầu trời ngoài kia có thể sáng lên, nhưng trong trái tim cậu, không có một tia hy vọng nào lóe lên. Màu xám ấy thấm vào từng suy nghĩ của cậu, như thể không có ánh sáng nào có thể xua tan được sự u tối ấy.
Cậu vẫn ngồi đó, giữa lớp học trống, không phải vì cậu muốn, mà vì cậu không còn sức để đi đâu. Ánh mắt vô hồn, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, nơi mà không có ai và không có gì. Trái tim cậu, một mảnh vụn rạn nứt, vỡ vụn từng mảnh, không ai để ý. Cậu không thể khóc nữa. Không phải vì không muốn, mà vì cậu đã kiệt sức, đến nỗi không thể rơi một giọt nước mắt.
Không ai đến bên cậu.
Không một cánh tay nào chìa ra.
Không một lời hỏi han nào được gửi đến.
Và cậu, một lần nữa, gồng mình đứng dậy. Đứng dậy vì không còn sự lựa chọn nào khác. Lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng – mang theo cả một cơn ác mộng chưa từng tỉnh, một cuộc sống đầy những bóng tối mà cậu không thể thoát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip